Chương 38: Một mất một còn

Chương 38: Một mất một còn

Sau khi Đinh Nguyên rời khỏi chung cư Vân Sâm thì đến một hộp đêm, tên là Star. Người này ngày hôm qua còn trình diễn một màn người con trai "si tình" cùng tiết mục bi thương, vậy mà ngay sau khi Thôi Đình chết đã chờ không nổi mà đến nơi phong nguyệt này.

Vì dụ dỗ Đinh Nguyên mắc câu, moi một vài thông tin mà Kiều Ỷ Hạ phải cải trang giả dạng một phen. Trang điểm khói đậm, đeo lens màu tím, mặc một bộ váy vũ mị gợi cảm, trên đầu cũng đội tóc giả màu vàng, nhưng không hề có chút quái dị hay không hợp thời trang nào, ngược lại rất là câu người, so với cô thường ngày chính là hai người hoàn toàn khác nhau. Bốn người Thạch Vi và Kiều Ỷ Hạ cùng đến nơi này, Kiều Ỷ Hạ bưng một ly rượu đế cao hướng về phía Đinh Nguyên đang ngồi ở quầy bar. Thạch Vi cùng Thương Lục thì tản ra ngồi ở mỗi một góc khác nhau.

Kiều Ỷ Hạ nói với cô gái ngồi bên cạnh Đinh Nguyên vài câu, cô gái lập tức đen mặt bỏ đi, Kiều Ỷ Hạ thay thế ngồi vào ngay cạnh Đinh Nguyên. Đôi mắt xếch nhỏ dài hẹp của Đinh Nguyên nhếch lên, đưa tay nắm lấy vai Kiều Ỷ Hạ, Kiều Ỷ Hạ chỉ cảm thấy cực kì chán ghét, nhưng vẫn kéo cao nụ cười tựa vào đầu vai hắn.

"Đúng là một cô gái hư hỏng, đuổi Lucy của tôi đi là muốn thế chỗ cô ta à...". Lời nói Đinh Nguyên mập mờ rồi nghiền ngẫm, tay phải nâng ly cocktail uống cạn.

Kiều Ỷ Hạ phóng điện với hắn: "Chỉ là không biết, tôi có tư cách này hay không đây."

Đinh Nguyên không nói chuyện, càng ôm chặt cô hơn: "Còn phải nhìn xem thành ý của cô có đủ hay không nha."

Kiều Ỷ Hạ nhẫn nại nói: "Anh lớn lên khỏe mạnh cao lớn như vậy, bạn gái cũng yên tâm để anh đến chỗ này sao? Nếu anh là bạn trai của tôi thì mỗi ngày tôi đều phải trông chừng anh, một khắc cũng không dám lãnh đạm, sợ anh chạy mất nha..."

Nghe được hai chữ bạn gái thì sắc mặt Đinh Nguyên liền lạnh đi, hừ lạnh một tiếng: "Đẹp trai thì có tác dụng gì!"

"Được rồi, chuyện không vui đừng nhắc đến nữa. Nếu không phải cô ta có mắt không tròng thì sao tôi có thể gặp được anh nha." Trên mặt Kiều Ỷ Hạ mang theo nụ cười cứng ngắc, nhưng mà trong mắt Đinh Nguyên thì lại hết sức xinh đẹp.

Paolo Eckermann từng nói, lúc con người nói dối, tứ chi sẽ hoạt động nhiều hơn, cũng giống như Đinh Nguyên bây giờ, tuy sắc mặt bình tĩnh nhưng đã sớm khó nén nổi phiền muộn và nôn nóng trong lòng hắn. Trước đó, Đinh Nguyên vẫn luôn biểu hiện rất trầm tĩnh, nhưng sau khi nhắc đến đề tài này thì hắn liền không kìm nổi tâm tình của mình, bắt đầu rung chân.

"Không phải cô nói thật lòng đó chứ? Chơi đùa một chút là được rồi, tôi không có tiền." Đinh Nguyên nói.

Quả nhiên có liên quan đến tiền.

"Có tiền hay không không sao cả, tình yêu là vô giá."

Đinh Nguyên thoạt nhìn có chút uể oải: "Tôi cũng từng cho rằng như vậy, nhưng sự thật nói cho tôi biết, trong xã hội này, có tiền mới là ông lớn, không có tiền, thì đến phụ nữ cũng không giữ được!". Vừa mới uống hai chai rượu đế, sau đó lại uống thêm một ly cocktail, bây giờ Đinh Nguyên đã say khướt, mùi rượu trên người hắn khiến cho Kiều Ỷ Hạ muốn nôn. Chẳng qua không phải nói say rượu phun lời thật lòng sao, lời nói lúc này so với lúc hắn thanh tỉnh có độ tin cậy cao hơn rất nhiều.

Kiều Ỷ Hạ vươn tay cầm chặt tay Đinh Nguyên, nói: "Kì thật tôi rất hiểu cảm nhận trong lòng anh. Bởi vì tôi cũng từng trải qua chuyện giống như anh."

"Không phải là cô đang dụ dỗ tôi nói gì đó chứ?". Đinh Nguyên phản ứng rất nhanh nhẹn, tuy đã say nhưng vẫn còn vài phần lí trí.

"Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, hơn nữa anh cũng nói rồi, anh không có tiền, vậy anh nói tôi dụ dỗ thứ gì ở anh? Chẳng qua là hợp ý mà thôi." Tuy rằng Đinh Nguyên không nhận biết nổi dung mạo của Kiều Ỷ Hạ nhưng giọng nói vẫn có thể nghe ra được. Cho nên vì để đánh lừa thính giác của Đinh Nguyên mà cô tận lực khiến cho giọng nói của mình sâu lắng vũ mị, nếu là người không quen biết cô thì sẽ không phân biệt được, đây là kĩ xảo cần thiết nhất của cảnh sát bọn cô.

Rõ ràng Đinh Nguyên đã buông lỏng đề phòng, vươn tay nắm cằm Kiều Ỷ Hạ muốn hôn lên. Kiều Ỷ Hạ ngửa đầu ra sau, ngón trỏ đặt lên môi hắn: "Tôi cũng không phải là phụ nữ dễ dãi, trước khi xác định anh còn độc thân thì tôi cự tuyệt nụ hôn của anh."

"Phụ nữ đúng là phiền phức!". Đinh Nguyên phiền chán nói: "Ông đây phong lưu bao nhiêu năm rồi, lấy đâu ra bạn gái. Chẳng qua khiến lòng người hả hê chính là không lâu trước đây ả đàn bà chê nghèo ham giàu kia đã chết rồi, thực con mẹ nó sảng khoái!"

"Anh rất yêu cô ta nha."

"Yêu?". Đinh Nguyên cười rất khinh thường, lại mang theo vài phần châm biếm: "Có lẽ trước kia thì vậy. Nhưng bây giờ, tôi chỉ hi vọng đôi cẩu nam nữ kia sớm ngày gặp nhau ở địa ngục."

Nghe đến đây Kiều Ỷ Hạ rốt cuộc có thể xác định cái chết của Thôi Đình nhất định có liên quan đến Đinh Nguyên. "Cô ta, chết như thế nào?"

"Bởi vì cô ta tham lam!". Trong mắt Đinh Nguyên có phẫn nộ khát máu, hiện lên từng tia máu, hai đồng tử đột nhiên thu nhỏ lại, bàn tay siết lấy cái ly đế cao đến nỗi hiện lên gân xanh. "Vì cô ta dối trá! Vô tình! Vì cô ta đáng chết! Cho nên trời cao đã nghe được lời cầu xin của tôi, để cho ả đàn bà đáng chết này đi gặp Diêm Vương!". Nói rồi, Đinh Nguyên vung tay lên, cái ly trên quầy bar đã vỡ tan trên mặt đất.

Một trận tiếng thủy tinh đổ vỡ khiến cho người xung quanh hoảng sợ. Chẳng qua Kiều Ỷ Hạ có đeo máy nghe lén, thuận tiện liên lạc với nhóm người Thạch Vi, cho nên bọn họ có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người.

Nhưng Đinh Nguyên là người như thế nào chứ, bây giờ hắn đã mất kiểm soát, giống như ngựa hoang thoát cương, lúc nào cũng có thể nổi điên.

Thương Lục sợ Kiều Ỷ Hạ gặp nguy hiểm, chạy ra từ trong một khóc khuất. Bây giờ Đinh Nguyên có động cơ gây án rõ ràng, lại đang gây rối nơi công cộng, muốn bắt hắn chỉ cần lý do này là đủ. Kiều Ỷ Hạ đang muốn tiếp tục dụ dỗ thì Đinh Nguyên đã nhạy cảm phát hiện Thương Lục cách đó không xa, hắn đương nhiên biết Thương Lục, vì vậy Đinh Nguyên nhìn thoáng qua Kiều Ỷ Hạ, nhanh chóng kéo cô lại gần, siết lấy cổ của cô.

Mấy người Thạch Vi cũng chạy đến, Thương Lục đang định lên tiếng thì đã nghe được một giọng nữ trong trẻo nói: "Buông cô ấy ra."

"Lộ giáo sư?". Thạch Vi có chút kinh ngạc nhìn cô gái vóc dáng cao gầy, khí tràng mạnh mẽ trước mắt. Lộ Tây Trán, sao cô ấy lại đến đây?

Sau khi lái xe đưa Lam Tuyết Ngô về nhà thì nàng không lập tức quay về Lộ gia mà hỏi thăm tình huống, sau đó đến hộp đêm. Từ đầu đến cuối, những tác động ảnh hưởng qua lại của Kiều Ỷ Hạ và Đinh Nguyên đều bị nàng thu hết vào mắt. Tuy rằng nàng biết rất ít về vụ án, nhưng mà ngôn ngữ hình thể của Đinh Nguyên đã bại lộ vấn đề của hắn, hắn tuyệt đối là một người hung hãn tàn bạo.

"Như thế nào, tôi cùng người phụ nữ của mình đùa một chút, các người cũng muốn quản?"

Lộ Tây Trán không nhanh không chậm nói: "Tôi không xen vào. Nhưng tôi nghĩ, hẳn là anh đã đoán được thân phận của người nằm trong tay anh. Anh gϊếŧ cô ấy chính là cho cô ấy có cơ hội được ghi danh hi sinh vì nhiệm vụ, lưu danh muôn đời. Nhưng anh gϊếŧ tôi, vậy chính là bất lợi cho bọn họ, vì đã không bảo vệ được con tin."

Kiều Ỷ Hạ bị hắn ta vặn ngược tay ra sau, tuy rằng công phu của cô không tồi thế nhưng sức lực của Đinh Nguyên thật sự quá lớn, cộng với con dao đặt trên cổ mình, tình huống vô cùng nguy hiểm. Nhưng theo lời Lộ Tây Trán nói, hiển nhiên là cho thấy nàng đang muốn thay mình làm con tin. Kiều Ỷ Hạ không cho phép, tuyệt đối không cho phép.

"Đinh Nguyên, không phải cậu hận Giang Tư Lự sao, không phải cậu hận Thôi Đình sao, cậu thả tôi ra, tôi nhất định sẽ bảo vệ ông ta, không để ông ta có nửa điểm tổn thương." Kiều Ỷ Hạ nói.

Thạch Vi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Đinh Nguyên bây giờ còn chưa có dấu hiệu muốn tổn thương Kiều Ỷ Hạ, việc bọn họ có thể làm chính là ra sức thương lượng với Đinh Nguyên. "Đinh Nguyên, khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ. Nỗi khổ tâm của cậu chúng tôi sẽ không coi nhẹ. Nhưng cậu không thể sa ngã như vậy."

Đinh Nguyên nghe thấy lời này thì như phát điên: "Con mẹ nó tôi cái gì cũng không làm! Quay đầu cái gì!"

Con dao găm kia cứ chớp nhoáng trên cổ Kiều Ỷ Hạ, Lộ Tây Trán siết chặt nắm đấm tiến về phía trước. "Anh thả cô ấy ra, để tôi làm con tin của anh. Anh không phải người ngu xuẩn, anh nên hiểu, gϊếŧ tôi, so với gϊếŧ cô ấy càng có giá trị hơn."

Đinh Nguyên sớm đã bị cừu hận làm cho mê muội rồi, trong cơn tức giận hắn đẩy Kiều Ỷ Hạ ra, nhanh chóng kéo lấy Lộ Tây Trán. Thương Lục thấy thế lập tức tiến lên đỡ Kiều Ỷ Hạ. Lộ Tây Trán vốn muốn nói vài lời gì đó nhưng mà mùi rượu gay mũi khiến cho cổ họng nàng rất không thoải mái, cộng thêm việc Đinh Nguyên siết cổ nàng rất chặt, nàng chỉ cảm thấy không thể nào thở nổi.

Kiều Ỷ Hạ đầy Thương Lục ra, đi lên trước vài bước, sóng yên biển lặng nhìn Đinh Nguyên, nói: "Đinh Nguyên, cậu thật ngốc!"

"Con mẹ nó nói bậy gì đó!"

"Rõ ràng cậu không làm gì cả, nhưng bây giờ vì những người không liên quan mà đeo tội nghiệt cả đời. Không phải là rất ngu xuẩn sao?". Kiều Ỷ Hạ nhìn thẳng vào mắt hắn, còn hắn thì lại tránh né ánh mắt của cô. "Cậu có thể ra tay, nhưng một khi con dao này hạ xuống thì từ nay về sau, cuộc đời của cậu đã hoàn toàn khác Giang Tư Lự. Cuộc sống của ông ta sẽ tiếp tục tràn ngập tiếng vỗ tay cùng hoa tươi, còn cuộc đời của cậu, không, cuộc đời của cậu đã không đáng để nói nữa rồi."

Thân mình Đinh Nguyên run lên, kéo Lộ Tây Trán lui về sau. Những người trong hộp đêm đã sớm bỏ chạy, chỉ còn lại mấy người bọn họ cùng với đội viên đang trên đường đến hỗ trợ.

"Tôi không gϊếŧ cô ta, tôi không có, là cô ta bị báo ứng, đó là báo ứng của cô ta!"

"Tôi tin tưởng cậu." Kiều Ỷ Hạ một đòn mạnh mẽ vang dội nói.

"Nói dối! Các người đều nói dối, các người là đang gạt tôi thả cô ta ra, sau đó xông lên bắt tôi! Các người muốn bắt tôi? Hại chết Thôi Đình không phải tôi, là Giang Tư Lự!"

Thạch Vi nói: "Nếu như cậu thật sự không làm gì hết thì cậu có gì phải sợ, chúng tôi sẽ không oan uổng người tốt, càng sẽ không dung túng kẻ xấu."

Kì thật Đinh Nguyên cũng hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ, mấy người bọn họ chẳng qua là trở ngại trong tay mình có con tin, một khi mình không còn quân bài nào nữa, hoặc là bọn họ bóp cò, hoặc là mình sẽ như dê đợi làm thịt, mặc bọn họ xử trí.

Nhìn Đinh Nguyên đang do dự, Kiều Ỷ Hạ lại đi về trước về bước, thả mềm ngữ điệu nói: "Đinh Nguyên, Thôi Đình cô ta chê nghèo ham giàu, bỏ qua tình yêu của cậu, cậu cam tâm sao? Rõ ràng không phải lỗi của cậu, cậu lại muốn cả đời đeo tội danh gϊếŧ người. Đinh Nguyên, không cần nghĩ đến bất cứ kẻ nào, không cần nghĩ đến Thôi Đình, không cần nghĩ đến Giang Tư Lự, hãy nghĩ đến bản thân cậu, nghĩ đến mẹ cùng người vợ tương lai của cậu đang ở nhà chờ đợi cậu."

Nói đến đây, Đinh Nguyên rốt cuộc cũng đỏ vành mắt, bàn tay siết cổ Lộ Tây Trán cũng hơi buông lỏng, tay kia không ngừng run lên, trong miệng rầm rì gọi mẹ. Thừa dịp hắn phân tán sự chú ý, Kiều Ỷ Hạ tiến lên bắt lấy tay hắn, kéo Lộ Tây Trán thoát khỏi trói buộc của hắn, đẩy sang một bên. Mà Đinh Nguyên lúc này lại như sư tử phát điên mà phản kích mạnh mẽ.

Một tiếng động lớn vang lên, Đinh Nguyên ngã trên mặt đất, mà Kiều Ỷ Hạ đang bảo vệ Lộ Tây Trán sau lưng mình cũng bị máu tươi nhuộm đỏ cả vạt áo.

Đinh Nguyên bị đạp trúng đầu gối, sắc mặt hết sức thống khổ, còn Kiều Ỷ Hạ bị Đinh Nguyên đâm trúng vai phải thì mặt mày cũng tái nhợt.

"Lão đại! Lão đại!". Thương Lục cũng bất chấp chuyện khác, lao lên bế Kiều Ỷ Hạ chạy ra ngoài: "Chúng ta lập tức đến bệnh viện."

"Lộ giáo sư....". Kiều Ỷ Hạ đè cánh tay Thương Lục lại, duỗi tay ra ngoài, cầm lấy tay Lộ Tây Trán. "Chị không sao chứ? Hắn có làm đau chị không?". Kiều Ỷ Hạ chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều đau đớn, nhưng vẫn đè nén đau nhức của mình để quan tâm đau nhức của Lộ Tây Trán.

Gương mặt vĩnh viễn không có bất kì biểu lộ nào của Lộ Tây Trán rốt cuộc cũng hiện lên biểu tình đầu tiên, đó là biểu tình lo lắng cùng tự trách. "Tôi không sao", Lộ Tây Trán trở tay nắm lấy tay cô, "Không cần nói gì nữa."

Ngồi trong xe, Lộ Tây Trán nhìn Kiều Ỷ Hạ đang được Thương Lục ôm vào lòng, rốt cuộc một lần nữa cảm nhận được cảm giác thất bại cực kì lớn. Loại cảm giác này, giống hệt mười năm về trước, vẫn sâu sắc như vậy, làm người ta tuyệt vọng như vậy, khiến nàng ghi lòng tạc dạ như vậy. Kiều Ỷ Hạ bị thương, cho dù không phải thương ở chỗ hiểm nhưng nếu tổn hại đến xương cốt vai phải, đối với một người cảnh sát mà nói, đó là đau đớn cả đời không thể bù đắp nổi.

Kiều Ỷ Hạ nắm chặt bàn tay Lộ Tây Trán bên cạnh, kéo lên một nụ cười mỉm: "Tôi nghĩ, Lộ giáo sư trong nóng ngoài lạnh nhất định đang tự trách."

Lộ Tây Trán không nói gì, chỉ cúi đầu.

"Tôi không nên đến." Lộ Tây Trán nhắm hai mắt lại, không muốn người khác nhìn thấy nét mặt của nàng bây giờ. Nàng nghĩ, nếu như nàng không đến, có lẽ Kiều Ỷ Hạ có thể dựa vào trí tuệ của mình thoát khỏi hiểm cảnh, sẽ không bị thương.

"Nếu chị không đến, có lẽ tôi sẽ bị thương nặng hơn." Kiều Ỷ Hạ dùng hết sức mình nắm lấy tay Lộ Tây Trán, Lộ Tây Trán mở mắt ra, đón nhận cái nhìn nóng bỏng mà chân thành tha thiết của cô. Kiều Ỷ Hạ nhìn nàng, nói: "Thật đấy."