Chương 37: Vậy mà lỡ hẹn

Chương 37: Vậy mà lỡ hẹn

Trong chốc lát bầu không khí rơi vào trầm mặc, hai người đều có chút lúng túng. Ý cười nơi khóe miệng Kiều Ỷ Hạ càng lúc càng đậm, đôi mắt to sáng ngời của cô nhìn chằm chằm đôi con ngươi sâu lắng đang rũ xuống của Lộ Tây Trán, nói: "Cảm ơn chị, tôi rất vui vẻ."

Lộ Tây Trán bối rối ho khan một tiếng, bầu không khí ám muội thế này khiến cho nàng không thích ứng được. Nàng cởϊ áσ khoác trên người xuống, trả lại cho Kiều Ỷ Hạ: "Được rồi, trả áo lại cho cô, tôi đi trước, tối nay cô cứ ở lại với mẹ mình đi."

Nhìn bóng lưng xa dần của Lộ Tây Trán, vẻ mặt Kiều Ỷ Hạ trở nên nghiêm túc hơn, chiếc áo trong lòng dường như vẫn còn vương lại thân nhiệt của Lộ Tây Trán.

Ước chừng khoảng 4 giờ sáng, sau khi Kiều Ỷ Hạ chắc chắn mẹ mình đã khỏe rồi thì mới từ bệnh viện trở về Lộ gia. Hôm nay cô muốn tự mình xuống bếp làm một bữa sáng phong phú cho Lộ Tây Trán. Trải qua tôi luyện, trình độ làm trứng ốp-la của cô càng ngày càng tốt hơn rồi, không chỉ như vậy, món lạp xưởng hun khói cũng rất ổn, bên trên còn được trang trí hình hoa, rất tinh xảo, đem đi bán cũng được nữa. Cô lên mạng tìm tư liệu dạy cách nấu cháo trứng muối thịt nạc, có vẻ cũng không khó lắm, chỉ là đây là lần đầu tiên làm món này, cô cũng không biết có ngon không, có hợp khẩu vị của Lộ Tây Trán hay không.

Chẳng qua phản ứng của Lộ Tây Trán cũng khiến cho cô hài lòng.

"Không tệ." Trên bàn ăn, Lộ Tây Trán vừa húp cháo vừa nói, thường ngày lúc ăn điểm tâm nàng nhất định phải uống sữa tươi, hôm nay phá lệ để dành bụng để húp cháo. "Trẻ nhỏ dễ dạy."

"Chị có dạy tôi cái gì sao? Chỉ biết châm biếm tôi mà thôi." Giọng điệu Kiều Ỷ Hạ nghe thì giống như không vừa lòng, nhưng thực chất lại xen lẫn ý tứ làm nũng: "Là tôi tự mình học thành tài."

"Tự học thành ngốc nghếch."

Kiều Ỷ Hạ nhìn chằm chằm nàng một lúc, Lộ Tây Trán bị cô nhìn như vậy thì có chút không được tự nhiên, nói: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì, có biết xấu hổ hay không."

Kiều Ỷ Hạ rút một tờ khăn giấy, hơi nhổm người, thân mình nghiêng về phía trước, đưa tay giúp nàng lau chút cháo dính trên khóe miệng. "Một người chú ý hình tượng như vậy, sao có thể để cháo dính trên miệng thế này."

Động tác này quả thực vô cùng thân mật, khiến Lộ Tây Trán có vài phần ngượng ngùng, cũng không nói gì, cúi đầu cẩn thận húp cháo.

"Lam Lam nói tối nay ở quảng trường trung tâm có bắn pháo hoa, Lộ giáo sư có hứng thú cùng đi xem không?". Vốn định ở lại với mẹ, nhưng mà mẹ cô nói không muốn hai đứa tiểu bối bọn cô cứ thay phiên đến trông bà, như vậy cảm thấy không được thoải mái.

"Cô không đi làm việc sao?"

Kiều Ỷ Hạ lắc đầu: "Hôm nay sẽ tan làm khá sớm, pháo hoa thì bắt đầu muộn, vẫn kịp."

"Nói như vậy nghĩa là cô đang mời tôi." Lộ Tây Trán cầm khăn tay, ưu nhã lau miệng, hỏi.

Kiều Ỷ Hạ gật đầu: "Ừ, có thể xem như vậy." Kì thật cô chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, với tính cách của Lộ Tây Trán thì đại khái sẽ không muốn chen lấn cùng nhiều người ở nơi náo nhiệt như vậy. Vốn dĩ Kiều Ỷ Hạ cũng rất bài xích, nhưng mà Lam Tuyết Ngô cứ liên tục nhõng nhẽo, cô hết cách nên đành phải đáp ứng.

Vẻ mặt Lộ Tây Trán không hờn không giận: "Cái gì mà có thể xem như vậy? Phải chính là phải, không phải chính là không phải. Tôi ghét nhất là câu trả lời lập lờ nước đôi."

Kiều Ỷ Hạ cũng buồn bực thả cái muỗng nhỏ trong tay, nhìn Lộ Tây Trán đối diện vừa mới nói mấy lời chính nghĩa, nói: "Đúng, Kiều Ỷ Hạ tôi thành tâm thành ý đưa ra lời mời với Lộ giáo sư, không biết Lộ giáo sư có vui lòng tham gia hay không?"

"Cũng không phải là không thể." Sắc mặt Lộ Tây Trán lúc này mới dịu lại, "Dù sao tối nay cũng không có việc gì, thả lỏng một chút cũng không sao"

Kiều Ỷ Hạ nhíu nhíu mày, hai người không nói thêm gì nữa, bữa sáng nhanh chóng kết thúc. Sau khi ăn xong Kiều Ỷ Hạ vội vàng thu dọn bàn ăn rồi rời khỏi Lộ gia, còn Lộ Tây Trán thì tức thì trở về thư phòng bắt đầu công việc một ngày mới. Nàng đã nhận được thư mời của hiệu trưởng trường đại học Cambridge, tháng sau tham gia một buổi tọa đàm. Đương nhiên, ngoại trừ nàng thì còn có hai vị tâm lý học lớn nữa cũng tham gia, ít nhất trên tư lịch thì họ xứng đáng là tiền bối của nàng, cho nên nàng đương nhiên muốn chuẩn bị tốt mọi thứ.

Sau khi trở về thư phòng, không gian kín mít không có ánh sáng mặt trời. Trên trần nhà treo một ngọn đèn chùm bằng ngọc lưu ly theo phong cách cung đình, tinh xảo hoa mỹ, mang đầy hơi thở của người trí thức. Trên bàn sách là đèn bàn cổ thời văn hóa phục hưng Châu Âu, bây giờ đã không thể mua được trên thị trường nữa rồi.

Sau khi ngồi xuống ghế làm việc, đầu ngón tay Lộ Tây Trán lướt trên màn hình điện thoại, nhấn xuống một hàng số, bên kia cũng rất nhanh, chỉ một hồi chuông đã có người nghe điện thoại.

"Đêm nay em không về được. Chị muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại em không thể quay về. Nói sau đi, đến lúc đó sẽ liên lạc với chị. Chuyện riêng, có liên quan gì đến chị, chị có từng quan tâm đến chuyện của em ư. Không quan tâm, dù sao em cũng không cần. Cứ như vậy đi, em còn có việc, sau này lại nói."

Sau khi cúp điện thoại, hai tròng mắt Lộ Tây Trán hiện lên cảm xúc ưu sầu đã lâu không thấy. Nhưng mà chỉ trong thời gian ngắn nhất nàng đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, tập trung tinh thần vùi đầu vào làm việc.

Công việc của Kiều Ỷ Hạ rất bận, đương nhiên giữa trưa không thể về, lại thiếu mất một Thanh Diệp, căn biệt thự lớn như vậy chỉ còn một mình Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán là kiểu người cuồng công việc điển hình, một khi bắt đầu vận động trí óc thì đều xem nhẹ mọi thứ khác, ví dụ như cảm giác đói bụng.

Mà bên kia, Thương Lục theo dõi Đinh Nguyên cả một ngày vẫn không phát hiện bất cứ điều gì khác thường. Nói đúng hơn thì sau khi Đinh Nguyên đến chung cư của Thôi Đình thì ngồi trên bãi cỏ khóc như đứt từng khúc ruột, sau đó còn mua hai chai rượu vừa uống vừa khóc. Người trong chung cư cho rằng hắn bị tâm thần, sợ đến nỗi không ai dám đến gần.

"Thôi Đình này a, bởi vì tướng mạo xinh đẹp, lại dịu dàng ngoan ngoãn, rất được người trong giới như Giang Tư Lự yêu thích, được xem là gái hồng lâu*. Tôi tra xét tài khoản cá nhân của Thôi Đình, ngoại trừ tiền lương thì mỗi tháng đều nhận được không dưới một trăm vạn, đều được gởi đến từ tài khoản bên ngoài. Chẳng qua chủ tài khoản bởi vì mục đích gởi tiền này nên mới mở những tài khoản như vậy." Một nam cảnh sát an ninh mạng nói.

* gái hồng lâu: có thể nói là gái bao hạng sang đó, tình nhân cao cấp.

Bạch Anh nhún nhún vai: "Mấy cô gái như thế này, một khi nếm được chút ngọt thì liền sa đọa, cuối cùng còn không phải là hại chính mình sao. Chẳng qua, những ông trùm kinh doanh này mặc dù không có động cơ gây án, thế nhưng vợ con của họ thì sao? Những người này vẫn không có cách nào bị loại trừ khỏi đối tượng tình nghi.

Thôi Đình có thể xem như là tình nhân của rất nhiều người, đàn ông sẽ không hận cô ta, thế nhưng những người phụ nữ của đám đàn ông này thì sao? Phu nhân hào phú diệt trừ tiểu tam bảo vệ địa vị đã không còn là một màn trình diễn mới mẻ nữa.

"Khả năng này rất lớn." Thạch Vi nói: "Chẳng qua vợ của Giang Tư Lự có thể tạm thời thoát khỏi tình nghi. Bởi vì lúc trước không xác định được Giang phu nhân có biết chuyện này hay không nên không tiện trực tiếp đến nhà hỏi thăm, nhưng mà theo điều tra thì Giang phu nhân này ở bên ngoài cũng có không ít tình nhân."

"Nói cách khác, vợ chồng Giang thị mặt ngoài ân ái, kì thực tình cảm đã sớm tan vỡ?". Bạch Anh hỏi.

Thạch Vi gật đầu: "Hơn nữa đó là để đối phó với người ngoài, còn chuyện bên trong thì ngầm hiểu lẫn nhau. Ở ngoài thì biểu hiện như là gia đình âm ái, được công nhận là vợ chồng kiểu mẫu, một đôi bọn họ cũng là theo nhu cầu, tuy nhiên cũng không nghĩ tới chuyện ly hôn. Giang phu nhân đối với mấy chuyện của chồng mình có lẽ đã quen rồi, sẽ không xuống tay đâu."

"Ai~". Bạch Anh thở dài, nhắm mắt nằm dài lên bàn làm việc. "Đúng là phiền phức mà, bên Thương Lục cũng không có động tĩnh gì, thật buồn bực."

Bọn họ có thể khẳng định, trong lòng Đinh Nguyên cất giấu bí mật, hơn nữa là bí mật liên quan đến Thôi Đình, nhưng lại không tiện điều động quá nhiều người, tránh đánh rắn động cỏ.

Mãi cho đến 8 giờ tối, Lộ Tây Trán vẫn luôn bình tâm tĩnh khí cũng có chút thất thần. Từ lúc ăn sáng xong đến giờ, nàng chỉ mới uống một ly sữa, cũng không cảm thấy đói, nhoáng một cái đã đến tối, nàng liền bắt đầu nóng nảy. Kiều Ỷ Hạ không đáng tin cậy kia rõ ràng đã hẹn mình xem pháo hoa, nhưng bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Lộ Tây Trán đã tìm hiểu rồi, pháo hoa bắt đầu lúc 9 giờ, mà từ nơi này đến quảng trường trung tâm ít nhất cũng mất nửa giờ đồng hồ.

Vừa mới cầm điện thoại lên thì Lộ Tây Trán liền để nó xuống. Mình cần gì phải thiếu kiên nhẫn như vậy, đánh mất cơ hội ước hẹn với mình là bất hạnh của cô ấy.

Vừa nghĩ như vậy thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, nhìn chữ "Kiều" trên màn hình, trong lòng Lộ Tây Trán có vài phần vui vẻ, nhưng vẫn ngạo kiều chờ Kiều Ỷ Hạ nói chuyện trước,

"Lộ giáo sư, tối nay tôi không đi được rồi, người chúng tôi đang theo dõi đã có hành động, tôi phải lập tức đến đó. Không thể cùng chị xem pháo hoa, thực xin lỗi."

Mặc dù có chút thất vọng nhưng Lộ Tây Trán vẫn nói: "Không sao. Vậy em gái cô đâu?"

"Vốn là tôi bảo con bé không cần đi, nhưng mà con bé không nghe, bây giờ chắc đang ở đó một mình rồi, chắc không bao lâu nữa nó sẽ về nhà thôi."

Nghĩ đến với những sự kiện như thế này thì quảng trường sẽ cực kì hỗn loạn, không thể thiếu những kẻ có ý đồ xấu, cho nên Lộ Tây Trán liền nói: "Cô không cần lo lắng, dù sao tôi cũng không bận việc gì, lát nữa tôi sẽ đến quảng trường trung tâm nhìn thử." Kiều Ỷ Hạ ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, Lộ Tây Trán chỉ có thể tiếp tục nói: "Lời cảm ơn không cần phải nói, làm việc cho tốt, để tôi nhìn xem thực lực của Kiều Ỷ Hạ."

"Được rồi, Lộ giáo sư, chuyện không thể chậm trễ, tôi cúp máy trước."

Sau khi cúp điện thoại Kiều Ỷ Hạ đột nhiên cảm thấy tràn trề sức mạnh. Vốn dĩ cô còn lo lắng Lộ Tây Trán sẽ tức giận, nhưng không ngờ nàng sẽ am hiểu ý người như vậy. Cô càng ngày càng cảm thấy thế tục này thật sự không hiểu Lộ Tây Trán, khiến cho một người đáng lí ra nên được hoan nghênh cuối cùng phải luôn cô độc như thế, không có bạn bè.

Lộ Tây Trán mặc một chiếc áo khoác màu xám của Versace, khăn quàng cổ Chanel màu xanh ngọc, tạo nên một vẻ đẹp rất khác biệt. Mái tóc dài đến eo xõa xuống bên hông, vì để tiện đi lại mà nàng mang giày đế bệt, nhưng bởi vì chiều cao mà khí tràng vẫn không hề giảm đi. Đứng trong quảng trường lớn như vậy, so với pháo hoa nàng còn đẹp hơn ba phần, giống như một bức tranh phong cảnh yên tĩnh mỹ lệ, rõ ràng vô cùng khiêm tốn nhưng lại đẹp đến thấm vào ruột gan, khiến cho người ta nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.

Lam Tuyết Ngô cách đó không xa đàn chen lấn trong đám người xem một chàng trai đang thổi kèn saxophone trên khán đài. Lộ Tây Trán đi đến bên cạnh cô nhóc, Lam Tuyết Ngô cảm nhận được một luồng khí lạnh, quay đầu lại thì phát hiện đó là Lộ Tây Trán.

"Tiên nữ tỷ tỷ đến rồi!" Vừa nhìn thấy Lộ Tây Trán thì Lam Tuyết Ngô liền vui vẻ, làm nũng ôm cánh tay Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà ở đây quá nhiều người, nàng cũng không tiện rút ra.

"Em xem đi. Tôi đứng bên cạnh chờ em." Tiếng kèn saxophone vô cùng chói tai, người xung quanh thì reo hò ồn ào, bị chen lấn trong một đám người, bị những người không quen biết chạm vào quần áo, nàng thật hận không thể lập tức cởϊ áσ khoác trên người xuống đốt sạch.

Thấy Lộ Tây Trán cũng không có hứng thú xem mấy thứ này, Lam Tuyết Ngô cũng hiểu chuyện mà theo nàng đi ra ngoài. "Tiên nữ tỷ tỷ thích xem gì, em đi theo chị."

"Em gọi tên tôi là được rồi, không cần khách khí như thế." Tiên nữ tỷ tỷ gì đó, khiến nàng cảm thấy như đang bị đùa giỡn.

"Được rồi, vậy em gọi chị là chị Tây Trán nhé. Tại vì chị quá xinh đẹp, khiến em nhịn không được mà liên tưởng với tiên nữ."

Cách ăn mặc của Lam Tuyết Ngô vô cùng đáng yêu, trên người là thiết kế mới nhất của Fila, tóc đuôi ngựa cao cao, thoạt nhìn như cô bé nhà bên rất ít khi xuất hiện. Còn Lộ Tây Trán, quần áo nhìn như bình thường, nhưng giá cả thì một chút cũng không tầm thường.

"Em gọi tôi là Caroline đi." Lộ Tây Trán nhẹ nhàng nói, hai chữ Tây Trán này quá mức thân thiết, mà nàng thì mới gặp Lam Tuyết Ngô có ba lần mà thôi. Caroline là tên tiếng anh của nàng, nhưng ở trong nước mà dùng tên tiếng anh thì có cảm giác sính ngoại, cũng may phiên âm ra cũng không tính là quá khó nghe.

Lam Tuyết Ngô giống như một chú thỏ hoạt bát nói: "Đến tên tiếng anh của chị cũng êm tai như vậy nha."

Hai người song song đi trên một lối đi ít người, Lam Tuyết Ngô ngẩng đầu nhìn bầu trời rực rỡ pháo hoa, cảm thán nói: "Thật là đẹp, đáng tiếc chị của em lại không đến được. Không biết chị ấy làm việc xong chưa, hay là gọi điện hỏi chị ấy một tiếng ha."

"Chị của em buổi tối có nhiệm vụ, bây giờ nhất định đang tinh thần khẩn trương, đừng gọi điện thoại làm phiền cô ấy." Lộ Tây Trán nói.

Tuy rằng vẻ mặt Lam Tuyết Ngô như đang tiếc hận nhưng vẫn nghe lời nhét điện thoại vào cái túi xách màu đỏ của mình.