Chương 18: Tiến hành từng bước

Chương 18: Tiến hành từng bước

Đoạn điệp khúc của "Người yêu tri tâm" lại vang lên lần nữa, thanh âm nhẹ nhàng này như một dòng suối yên tĩnh chảy giữa mùa đông, cọ rửa tâm hồn mệt mỏi của người đàn ông. Âm điệu giọng nói của Lộ Tây Trán mạnh mẽ, nằm ngoài dự kiến của ông ta. Lúc này ông ta mới ngẩng đầu, giương đôi mắt anh khí, chống lại cô gái toàn thân tràn đầy hơi thở thần bí này. Cô ta, bảo mình đi theo cô ta?

Người đàn ông liên tục suy nghĩ, cuối cùng thần sắc đau thương mà lắc đầu: "Tôi muốn ở lại, bảo hộ A Bình."

"Tôi nghĩ, ông cũng không tình nguyện đeo còng tay trước mặt bà ta, trở thành một tội nhân thiên cổ."

Người đàn ông tuyệt vọng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Bà ta đã từng nói, bà ta yêu ông, là người có trái tim thanh tịnh nhất trên đời này. Hôm nay bà ta bị tử thần dẫn đi, ở trong khoảnh khắc ngắn ngủi cuối cùng này, ông ta thật sự không muốn để bà tận mắt nhìn hình ảnh ông ta bị còng tay. Cho dù lừa mình dối người cũng được, chỉ cần trở thành một khối ngọc trắng nõn không tì vết trong lòng bà, như vậy cũng tốt rồi.

Chỉ thấy người đàn ông lần nữa vùi đầu vào cổ Lô Quế Bình, ghé vào tai bà nói, nhỏ giọng thầm thì mấy câu. Lông mi Lô Quế Bình khẽ run lên, khóe mắt lăn xuống một giọt nước.

Trong thang máy, người đàn ông liếc mắt nhìn Lộ Tây Trán đang hít thở dồn dập bên cạnh, hỏi: "Cô, cảm thấy không khỏe sao?"

Lộ Tây Trán điều chỉnh nhịp thở của mình, đôi mắt nhìn đèn báo hiệu tầng lầu, cũng không trả lời ông ta. Đám người Kiều Ỷ Hạ ra ngoài bằng xe của Lộ Tây Trán, nhưng có vẻ như Lộ Tây Trán cũng không lo lắng vấn đề này, đi thẳng đến chiếc BMW màu bạc đậu bên đường, nói với người đàn ông sau lưng mình: "Ông lái xe."

Người đàn ông có chút sững sờ, nhưng cũng không nói năng rườm rà. Bởi vì ông ta đậu xe không đúng nơi quy định, cho nên Lộ Tây Trán thay ông ta nộp tiền phạt, sau đó hai người liền đi về hướng biệt thự của Lộ Tây Trán. Người đàn ông có chút tò mò Lộ Tây Trán làm thế nào có thể một lần đã tìm được xe của Trần An Hòa, dù sao theo hiểu biết của ông, trước đây hai người bọn họ không hề quen biết. Lộ Tây Trán nhìn người đàn ông cầm lái, người này giống bức họa mà nàng phác thảo đến chín phần mười.

"Lục tiên sinh, trước đây đã từng làm tài xế chừng ba đến năm năm đi."

Người đàn ông lập tức đáp lời: "Hiệu suất làm việc của cảnh sát các cô rất cao nha, ngay cả chuyện này cũng có thể điều tra được."

Mà Lục Viễn Bình không biết, đây chỉ là phán đoán của Lộ Tây Trán. Từ nhỏ Lục Viễn Bình đã sống trong một gia đình nghèo khó, bây giờ càng nghèo đến phát sầu, tuyệt đối không thể bởi vì nhà mình có xe hay hứng thú yêu thích mà đi học lái xe. Cho nên chỉ một khả năng, chuyện này có liên quan đến nghề nghiệp của ông ta. Mà ông ta không có chứng minh thư và hộ khẩu, cái tên Lục Viễn Bình là tên giả, cho nên công ty taxi chính quy không thể nào nhận ông ta. Nếu như vậy, ông ta chỉ có thể lái xe trái pháp luật. Hơn nữa từ mức độ thuần thục của tay lái, có thể nhìn ra ông ta đã lái xe được từ ba đến năm năm.

"Nói tiếp, một cô gái như cô cũng quá to gan rồi, cô không sợ tôi dẫn cô đến nơi hoang vu, dùng cách thức như đối phó với ba người kia, giải quyết cả cô luôn sao?"

"Vẫn chưa tìm được đáp án trong lòng mình, ông cũng sẽ không từ bỏ ý đồ."

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, cô gái này thật sự nhìn thấu ông ta, thật sự khiến ông ta kinh ngạc. Vì sao Lộ Tây Trán rõ ràng là một cảnh sát, lại muốn ngay lúc nguy cấp này dẫn ông ta đi? Ông ta rất muốn biết đáp án của câu hỏi này.

Lúc Kiều Ỷ Hạ đến Trần gia thì không có ai mở cửa cho các cô, mà bên trong cánh cửa truyền ra từng tiếng kêu cứu thất thanh. Thương Lục cùng Thạch Vi trực tiếp dùng sức phá cửa, sau đó nương theo tiếng gọi của Trần Niệm Vi mà tìm đến thư phòng. Dựa theo chỉ dẫn của Trần Niệm Vi, Kiều Ỷ Hạ tìm được chìa khóa dự phòng của thư phòng, cứu Trần Niệm Vi từ trong thư phòng.

Kết quả Trần Niệm Vi vừa thoát ra thì liền phát điên chạy ra ngoài, Thương Lục kéo nàng lại, chỉ nghe trong miệng nàng không ngừng kêu gào: "Ba, tôi muốn đi tìm ba, thả tôi ra!"

Kiều Ỷ Hạ ôm chặt hai vai đang run lên của Trần Niệm Vi: "Niệm Vi, cậu bình tĩnh một chút!"

"Bình tĩnh, các người bảo tôi làm sao bình tĩnh, vì sao ba lại đối xử với tôi như vậy, tại sao lại nhốt tôi! Rốt cuộc ông đã xảy ra chuyện gì, tôi muốn tìm hiểu cho rõ! Tôi đã mất mẹ cùng em trai, tôi không thể mất thêm ba nữa!"

"Ông ta không phải ba của cậu!"

Nghe Kiều Ỷ Hạ bình tĩnh nói ra câu này, Trần Niệm Vi như bị đánh một đòn thật đau. Nàng rất muốn ở trước mặt người bạn thân của mình nói cậu đừng giỡn nữa, nhưng mà nhìn thần sắc nghiêm túc của Kiều Ỷ Hạ, những lời muốn nói lại bị nuốt xuống. Cảm giác sợ hãi sâu sắc như gió lốc gào thét mà đến, phá hủy ngọn hải đăng duy nhất trong nội tâm nàng. Kiều Ỷ Hạ không đành lòng, chỉ có thể siết chặt tay nàng, đỡ Trần Niệm Vi đờ đẫn cả người cùng nhau đến bệnh viện. Ngồi trên băng ghế sau, Kiều Ỷ Hạ nhìn ánh mắt trống rỗng của Trần Niệm Vi, cô không có cách nào biết trước trận bão tố sắp đến sẽ tổn thương Trần Niệm Vi đến mức nào. Cô chỉ biết rằng, chuyện nên đến, từ trước đến nay sẽ không bị bất kì một tác động bên ngoài nào cản trở.

Nhìn tòa bảo cổ đứng sừng sững trên núi hoang, tràn ngập hơi thở âm trầm nhưng quý khí, người đàn ông hít sâu một hơi, nhưng không hề sợ hãi. Lộ Tây Trán không nói lời nào, im lặng đi đằng trước, như là dẫn đường, hoặc giống như đang ra lệnh. Người đàn ông đi đằng sau nàng, trong lòng suy nghĩ vô số cách chạy trốn, thí dụ như tập kích sau lưng Lộ Tây Trán, thí dụ như xoay người bỏ chạy. Nhưng mà những suy nghĩ này, cũng giống như Lộ Tây Trán đã nói, ông ta chỉ có thể để nó làm loạn trong lòng mình, nhưng chưa từng có ý định thực hiện.

Ở phía sau tòa bảo cổ này có một căn biệt thự nhỏ không thu hút lắm, hai bên đường là cây hòe che rợp một góc trời, nhìn qua giống như lối mòn dài đằng dẵng trong thần thoại cổ xưa.

Cuối cùng Lộ Tây Trán dẫn ông ta đến một căn phòng tối tăm trên lầu hai của biệt thự nhỏ. Cho dù là ban ngày thì căn phòng này vẫn được đóng cửa, không có một tia ánh sáng nào. Lộ Tây Trán đốt ngọn nến ở góc tường, ánh sáng mờ ảo khuếch tán căn phòng.

Người đàn ông đánh giá căn phòng, so với phòng phỏng vấn ở Cục cảnh sát thì tối hơn rất nhiều, trong không khí có hương hoa nhàn nhạt, chậm rãi xoa diệu thần kinh mệt mỏi không chịu nổi của ông ta. Ông ta ngồi trên sofa, nhìn Lộ Tây Trán sắc mặt nghiêm túc đang đứng trước mặt, hé miệng hỏi: "Tôi cũng không phải sợ chết mới cùng cô đến nơi này." Bởi vì khi ở đây, ông ta đã mất đi lí do gϊếŧ người.

"Đây cũng là nguyên nhân tôi tin tưởng ông sẽ không uy hϊếp đến tôi." Ánh nến ảm đạm, bọn họ không nhìn thấy rõ thần sắc của nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của đối phương. Trong phòng có hai cái ghế sofa đối diện, ở giữa đặt một cái bàn tròn nhỏ. Lộ Tây Trán ngồi trên ghế, cực kì bình tĩnh.

"Tôi chỉ vì một câu nói kia của cô." Một câu nói, không mang còng tay trước mặt bà ấy, trở thành tội nhân thiên cổ. Người đàn ông bỗng nhiên thu hồi tâm tình sắp bại lộ của mình, đề cao âm điệu: "Tôi không rõ mục đích cô đưa tôi đến đây làm gì. Tôi cũng không quan tâm cô là người tốt hay xấu, có lẽ cô rất lợi hại, nhưng tôi nhất định phải nói cho cô biết. Vô luận cô bày ra chiêu trò gì, với tôi mà nói đều không có tác dụng gì. Tôi hận thế giới này, tôi hận những kẻ cơm no áo ấm như các người."

Lộ Tây Trán rũ mí mắt, cánh tay ông ta chống lên thành ghế, tựa sát vào sofa. Hành động này đại biểu cho không đủ tự tin, không đủ thành thật, mà những ngón tay đang siết chặt lấy mặt đệm cũng đã bộc lộ tâm tình của ông ta. Lộ Tây Trán trầm mặc, đứng dậy lấy một cái chụp đèn màu xám, gắn vào phía trên ngọn nến, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.

Người đàn ông nghe tiếng đóng cửa, ôm đầu khóc rống, phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở.

Đám người Kiều Ỷ Hạ đến bệnh viện, nhìn Lô Quế Bình hấp hối nằm trên giường, mà trong phòng bệnh không có bất kì ai, buồn bực vẫy vẫy tay. Thương Lục đi tìm y tá đến hỏi hướng đi của Lộ Tây Trán, y tá chỉ nói lúc mình quay lại thì chỉ thấy một mình Lô Quế Bình. Kiều Ỷ Hạ nhặt chiếc điện thoại đặt bên tai Lô Quế Bình, bên trong điện thoại vẫn phát bài hát "Người yêu tri tâm". Cô tắt nhạc đi, nhìn nút màu đỏ hiển thị trên màn hình, biết được điện thoại đang trong trạng thái ghi âm.

"Là Trần An Hòa." Thạch Vi nghe giọng nói trong ghi âm, quyết đoán nói.

"Không, đây không phải là giọng của ba tôi!" Trần Niệm Vi một bên lắc đầu một bên kích động nói: "Giọng của ba không phải như thế này!"

Kiều Ỷ Hạ cố gắng nuốt câu nói "Đó không phải ba cậu" xuống họng, đưa tay ôm bờ vai nàng, trấn an một chút: "Đây là điện thoại Lộ giáo sư chuẩn bị."

Kiều Ỷ Hạ kéo Bạch Anh sang một bên, nói nhỏ: "Em mang Niệm Vi đi dạo một chút, tận lực làm dịu tâm trạng của cậu ấy. Trước tiên khoan nói hoài nghi của chúng ta cho cậu ấy nghe, nhưng cũng phải kín đáo tiết lộ một chút. Hai người đến công viên cũng được, về nhà cũng được, hoặc là ở bệnh viện cũng được, nhưng nhất định phải canh chừng cậu ấy."

Bạch Anh gật gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề.

"Đội trưởng Thạch, chúng ta đến nhà của giáo sư."

-------

FA nghỉ lễ ba bốn ngày trong thời tiết lạnh lẽo, mưa phùn liên miên thế này, thứ gì cũng không có, chỉ có thời gian rảnh rỗi ngồi edit truyện =)). Cho nên không cần thắc mắc tại sao hôm nay Phong post nhiều đến vậy =)). Khổ tâm T.T