Chương 17: Người yêu tri tâm

Chương 17: Người yêu tri tâm

Sau đó Lộ Tây Trán không hề nói năng dư thừa nữa, kéo góc áo Kiều Ỷ Hạ muốn rời đi. Trần An Hòa từ phía sau nắm chặt bả vai Lộ Tây Trán, khiến cho nàng vốn đang khó thở giờ càng thêm khó chịu hơn. Nhìn sắc mặt đỏ bừng của Lộ Tây Trán, Kiều Ỷ Hạ cho rằng Trần An Hòa dùng lực quá lớn, cố gắng tách hai người ra. Thân mình Lộ Tây Trán hơi lắc lư, sau đó là một trận ho sặc sụa. Nàng chống tay lên mặt bàn tròn, đôi mắt Trần An Hòa tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Lộ Tây Trán.

Kiều Ỷ Hạ không rõ nguyên nhân biến hóa của Trần An Hòa, lại càng không rõ tại sao ông ta đột nhiên dùng ánh mắt thù địch như vậy nhìn Lộ Tây Trán.

"Không phải nên vui vẻ sao? Trần tiên sinh."

Lần này Lộ Tây Trán không kéo Kiều Ỷ Hạ nữa mà nói xong câu đó trực tiếp ra khỏi phòng. Thấy Lộ Tây Trán đi ra, Thạch Vi lập tức đứng dậy tiến về phía nàng: "Thế nào rồi? Lộ giáo sư."

Lộ Tây Trán lấy từ trong túi áo một cái túi nilon nhỏ trong suốt chỉ bằng một phần hai bàn tay, đưa cho Thạch Vi. Thạch Vi nhận cái túi, nhìn kĩ một chút: "Tóc? Tóc này hơi dài, có phải của Trần Niệm Vi tiểu thư không?"

Trần Niệm Vi nghe vậy tiến lên cầm cái túi nhìn kĩ, sau đó lắc đầu nói: "Tôi không biết có phải là của tôi không nữa."

"Tóc của Niệm Vi không thể nào xuất hiện trên giường chú Trần được." Kiều Ỷ Hạ đi ra từ phòng ngủ, nói.

"Cái này ở trên giường cha mình?". Tràn Niệm Vi điên cuồng lắc đầu, "Chuyện này không thể nào, mẹ mình qua đời nhiều năm như vậy, trên giường của ba sao có thể có tóc của phụ nữ. Nhất định là lúc nãy các người không cẩn thận làm rụng tóc lên giường của ba tôi!" Một người nếu muốn phủ nhận sự thật thì luôn có thể tìm ra cả ngàn lí do hoàn mỹ.

Lộ Tây Trán từ chối cho ý kiến, lời nói ít đến đáng thương. Thạch Vi nghe tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, lấy điện thoại từ trong túi ra nghe. Sau khi cúp máy, đôi mày anh khí cau chặt, có vẻ rất ngưng trọng, "Là điện thoại của bệnh viện, nói Lô Quế Bình bệnh tình nguy kịch, sợ là không sống qua nổi ngày mai."

Sau khi trải qua đợt kiểm tra hôm qua, Thạch Vi bọn anh mới biết được thì ra Lô Quế Bình đã phát hiện bệnh của mình từ sớm, chẳng qua là một mực không chịu tiếp nhận trị liệu. Nói đúng hơn là điều kiện gia đình nghèo khó không có cách nào cho bà ta phẫu thuật, mãi đến trước đây không lâu mới có được một số tiền, nhưng đã bỏ qua thời cơ tốt nhất để trị liệu, tế bào ung thư đã di căn, cho dù thần tiên cũng khó cứu bà ta.

Lộ Tây Trán nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Trần An Hòa, giọng nói đột ngột lớn lên: "Lô Quế Bình bệnh tình nguy kịch, tính mạng nguy trong sớm tối, chúng ta đến bệnh viện."

Vì để tiết kiệm thời gian, sáu người bọn họ cùng ngồi chiếc Cadillac của Lộ Tây Trán đến bệnh viện. Đối với tất cả mọi người thì Lô Quế Bình chính là manh mối quan trọng. Bà ta có quá nhiều bí mật, trong lòng cất giấu quá nhiều tâm sự. Tuy rằng cảm thấy thương tiếc khi chứng kiến bà ta sắp mất đi sinh mệnh, nhưng trước đó bọn họ nhất định phải biết được bí mật cất giấu trong lòng người phụ nữ này.

Hôm qua Lô Quế Bình vẫn là dáng vẻ dịu dàng nhàn nhạt, hôm nay nằm trên giường bệnh trắng toát, đeo mặt nạ dưỡng khí, đã bước một chân đi đến thiên đường. Theo lời bác sĩ nói thì ý thức bà ta đã bắt đầu mơ hồ, lúc nào cũng có thể rời đi. Khóe mắt bà ta chảy xuống một giọt nước mắt, lông mi khẽ run.

"Lão đại, tay bà ta....". Bạch Anh đứng bên người Kiều Ỷ Hạ, thì thầm nói.

Ngón trỏ của Lô Quế Bình đang dùng một một nhịp điệu không có quy luật gõ lên ga giường, giống như muốn biểu lộ lời muốn nói nhất sâu trong nội tâm. Kiều Ỷ Hạ tháo mặt nạ dưỡng khí ra, kề lỗ tai sát miệng Lô Quế Bình, nghe thấy Lô Quế Bình thì thào không rõ: "Tôi, không, thể, chết, quá, sớm, được."

Sinh mệnh của một người không bao lâu nữa sẽ hương tiêu ngọc vẫn, dù là người có lòng dạ sắt đá thì cũng không có cách nào ép buộc tra hỏi một người phụ nữ như vậy được. Bạch Anh nhìn dáng vẻ của bà ta, trong lòng không hiểu sao lại chua xót. Hóa ra con người đứng trước cái chết, sức mạnh sẽ nhỏ bé như vậy. Lộ Tây Trán nhìn thấy bộ dáng muốn cố gắng sống sót của bà ta, bàn tay không tự giác siết chặt lại.

"Đội trưởng Thạch, tôi yêu cầu tất cả mọi người rời khỏi đây."

"A?". Thạch Vi quá sợ hãi, "Tất cả mọi người rời khỏi? Lộ giáo sư, bà ta đã không còn thời gian, chúng ta không thể lãng phí, cho dù một giây cũng đáng trân quý. Thời điểm này sao chúng tôi có thể rời đi."

"Đội trưởng Thạch, một lần nữa tôi yêu cầu mọi người rời khỏi đây."

Thạch Vi rơi vào đường cùng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Lộ Tây Trán, dù sao vụ án này có phá được hay không còn phải nhờ vào nàng. Chẳng qua làm Kiều Ỷ Hạ bất ngờ chính là, lúc này Lộ Tây Trán yêu cầu mọi người rời đi, không chỉ có mấy người Thạch Vi mà còn cả cô nữa. Người xung quanh nhanh chóng xuống lầu một, cho dù lúc này không thể ở bệnh viện quan sát Lô Quế Bình thì cũng không thể lãng phí thời gian ở đây. Thạch Vi đem cái túi chứa sợi tóc giao cho một chàng trai tên Trương Tiểu Hỏa, bảo cậu mang về Cục kiểm tra, còn bốn người bọn anh chuẩn bị đến nơi làm việc của Cao Minh.

Lộ Tây Trán ngồi trên chiếc ghế màu trắng đυ.c, nhìn từng giọt từng giọt nước biển chảy xuống, nhìn ngón tay nhảy nhót của Lô Quế Bình. Nàng lấy điện thoại từ trong túi áo, sau đó đặt bên tai Lô Quế Bình.

Âm lượng rất nhỏ, hầu như chỉ đủ cho nàng và Lô Quế Bình nghe được. Ngón tay Lô Quế Bình ngừng gõ, nước mắt chảy ra thấm ướt cả gối đầu.

Ai nói bà ta ý thức mơ hồ, rõ ràng bà rất thanh tỉnh. Bà nhớ rõ năm đó, lúc ông ta hát bài này cho bà nghe, còn bà thì mặt mày đỏ bừng. Ông ta cả một đêm nắm tay bà hát đi hát lại bài này, nói rằng sau này khi gặp lại, hai người bọn họ phải hát đối, nếu hát sai, liền phạt bà hôn ông ta một cái.

Đã nhiều năm như vậy, hai người đã trải qua rất nhiều sóng gió, cùng trải qua đau đớn khi con gái qua đời. Mà mỗi lần bà ta không thể chịu đựng nỗi nữa thì ông ta đều hát cho bà nghe bài này. Để cho bà biết rõ, từ trước đến nay bà ta không chỉ có một mình, ông ấy sẽ vĩnh viễn làm bạn bên cạnh bà.

"A Bình!"

"Cho dù là hiện tại, hay là tương lai xa vời, chúng ta đều phải bảo vệ tốt tình yêu này, mặc kệ giông bão kéo đến.....". Tiếng hát nhu tình động lòng người phát đi phát lại, giống như cái đêm mông lung mà tốt đẹp hai mươi mốt năm về trước. Vì bà mà hát một bài này, nhẹ nhàng gọi tên bà, A Bình.

Cuối cùng bà ta cũng mở mắt.

Ông ấy vẫn tuấn tú như ngày xưa, không quan tâm thứ gì đi đến bên cạnh giường, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người. Lộ Tây Trán nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của ông ta, không có chút kinh ngạc nào, mà là đứng dậy trực tiếp rời đi.

Ông ngồi vào bên giường, đưa tay vuốt tóc của bà, khóe miệng cong lên nụ cười miễn cưỡng: "A Bình, cùng nhau đi."

Nước mắt bà ta như cái vòi nước bị hư, trút xuống như mưa, hai mắt đỏ ửng, bà ta dùng hết sức lực của mình mà lắc đầu. Ông ta cúi người, vùi đầu vào cổ bà: "Cuộc sống không có em thì không thể gọi là sống. Anh, không thể mất em một lần nữa."

Tiếng kháng nghị của bà ta ngày càng lớn, thậm chí bắt đầu giãy dụa rút kim tiêm trên tay. Ông ta đè lại tay bà: "A Bình, lúc trước em từng nói với anh, anh Lục mà em yêu chính là người thiện lương, ôn nhu nhất thế giới. Anh không thể mang theo thân thể tội lỗi này để sống tiếp. A Bình, chúng ta cùng nhau rời đi đi."

"Ngay lúc gió bắt đầu thổi đã cho anh biết được, thứ gì là ấm áp. Thứ cả đời khó có được nhất, chính là một người yêu tri tâm...."

Cuối cùng bà ta không lắc đầu nữa, nước mắt ướt đẫm lông mi.

Ông ta cầm chặt tay bà, mười ngón đan xen, nước mắt nhỏ trên mu bàn tay nắm chặt của hai người, nhanh chóng nhiễm nên một mảnh ướŧ áŧ. Thời khắc sinh tử, chẳng qua cách nhau vài chục năm ngắn ngủi. Mà trời cao đã không tệ bạc với họ, để cho họ đúng thời điểm, gặp được người đáng giá trân trọng cả đời. Thời gian cũng thật kì diệu, đảo mắt một cái, bọn họ đã dắt tay nhau đi qua cả một đời, nhưng cũng ngay lúc thời gian chậm rãi trôi đi, khúc ca này đã quấn quanh trong vận mệnh của họ.

*****

"Quay xe!"

Suy nghĩ của Thạch Vi đang phiêu tán, có chút buồn ngủ, nhưng một tiếng cực kì vang dội này của Kiều Ỷ Hạ đã khiến anh lập tức tỉnh táo. Thương Lục nghe vậy cũng từ trên ghế lái quay đầu hỏi: "Làm sao vậy lão đại?"

"Quay xe, đến thôn Ngân Hạnh, nhanh." Kiều Ỷ Hạ trợn to hai mắt, mạnh mẽ hữu lực lặp lại.

Cô hiểu rồi, cô đã hiểu toàn bộ rồi. Vì sao khi bảo mẫu và Cao Minh mất tích không có ai báo án. Vì sao nhà Trần gia lại có mùi nước hoa nồng đậm. Vì sao Lô Quế Bình lại tháo tấm hình trên tường xuống Vì sao trong xe Lộ Tây Trán lại phát đi phát lại khúc violon đó. Vì sao Lộ Tây Trán nói thứ dị thường trong thư phòng chính là đáp án cô muốn tìm. Rất nhiều rất nhiều vì sao, toàn bộ vào lúc này như sương mù tan đi, lộ ra chân tướng chân thật nhất.

Thôn dân trong thôn Ngân Hạnh thấy cô gái ăn mặc xinh đẹp hôm qua lại đến thì ai cũng nghị luận. Có một vài cô gái chưa lấy chồng nhìn chằm chằm gương mặt anh tú của Thương Lục, không ngừng xì xào bàn tán. Vô cùng trùng hợp, Kiều Ỷ Hạ rất dễ dàng tìm được người phụ nữ trung niên hôm qua nói chuyện với cô, người phụ nữ thấy cô lớn lên vô cùng đẹp gái, cho nên mới đi đến hỏi Kiều Ỷ Hạ đã kết hôn hay chưa.

Nhưng Kiều Ỷ Hạ chỉ đưa điện thoại di động ra trước mặt bà ta, hỏi: "Phiền dì xác nhận một chút, người chồng Lục Viễn Bình của Lô Quế Bình, có phải có vài phần tương tự như người trên ảnh?"

Người phụ nữ cười nói: "Ở đâu mà vài phần tương tự a, đây không phải là lão Lục sao? Lão Lục này lớn lên không tệ, ăn mặc trang diện vào cũng nhìn như người có tiền, con trai dì còn đang chờ cưới con gái của hắn đây."

"Dì chắc chắn?"

"Lão Lục hắn đến thôn Ngân Hạnh cũng không phải một hai năm, không sai! Đây chính là lão Lục!". Tâm tình người phụ nũ thoáng kích động nói.

Kiều Ỷ Hạ thu điện thoại, hai mắt nhìn ảnh chụp Trần An Hòa trên màn hình, Bạch Anh đứng sau lưng Kiều Ỷ Hạ, hé môi nói: "Nói như vậy chẳng phải là....."

Vào ngay lúc này Thạch Vi nhận được điện thoại, đơn giản trao đổi vài câu liền cúp máy. Người bên pháp y đã kiểm tra sợi tóc kia xong, tính chính xác cực kì cao, hầu như có thể kết luận đây là tóc giả. Kiều Ỷ Hạ siết chặt điện thoại, nhìn ảnh của Trần An Hòa, không hiểu sao mà mắt cay cay, lập tức nói: "Đến Trần gia."

Ánh mặt trời đã nhô cao, đã đến giờ cơm trưa, nhưng đối với mấy người Kiều Ỷ Hạ mà nói, bữa đói bữa no là chuyện thường ngày. Cô nghe khúc đàn lặp đi lặp lại trong xe, cuối cùng không nén nổi lòng mình mà bảo Thương Lục tắt nhạc đi. Hóa ra sau khi vạch trần đáp án, nghe được khúc nhạc này thì cảm giác bi thương sẽ nặng nề như vậy.

Lúc Lộ Tây Trán trở lại phòng bệnh, người đàn ông vẫn ngồi bên giường, thấm giọng thâm tình hát bài "Người yêu tri tâm" cho người đàn bà nghe. Lộ Tây Trán đi đến bên giường, nhìn thoáng qua Lô Quế Bình đã nhắm mắt mê man, thấp giọng gọi một tiếng: "Lục tiên sinh."

Người đàn ông ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của Lộ Tây Trán, trong mắt của ông ta đã thiếu đi oán khí lúc trước, thay vào đó là tràn đầy uể oải và hoang vu. "Người thắng tôi không phải là các người. Mà là bà ấy, là người phụ nữ duy nhất tôi yêu cả đời này."

"Không ngoài dự đoán, trong vòng một giờ đồng hồ, bọn họ đã quay lại rồi." Lộ Tây Trán mây trôi nước chảy nói, mà rất hiển nhiên, "bọn họ" trong miệng nàng chính là nhóm người Kiều Ỷ Hạ.

"Để cho thời gian trôi nhanh một chút đi." Mất đi bà ấy, mình cũng không muốn sống tạm bợ nữa.

Lộ Tây Trán nhìn thoáng qua vách tường phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng khiến cho nàng không thở nổi. Cho dù lúc nãy ra ngoài đã dùng thuốc nước, nhưng căn suyễn vẫn khiến cho sự ngạt thở kinh khủng này của nàng không hề giảm bớt.

"Đi theo tôi."

---------

Các bạn muốn nghe bài hát này thì cứ lên gg gõ: Người yêu tri tâm của Lý Thiệu Kế ft Lý Vưu. Bài này nghe khá nhẹ nhàng và da diết ^_^