Phiên ngoại Kiều Ỷ Hạ: Tình cảm chân thành mười năm"Em xác định không nói với Lộ giáo sư?" Về đến nhà sau khi hôn lễ kết thúc, Thẩm Hành vừa cởi âu phục màu đen, vừa nhíu mày hỏi tôi.
"Ừm."
"Được rồi, thật ra anh rất bội phục em có thể bảo trì bình thản như vậy. Chỉ có điều Ỷ Hạ, những ngày tiếp theo chúng ta phải giữ vững tinh thần, người trong nhà vội vã để chúng ta kết quan hệ thông gia, đơn giản chỉ là lo lắng cho công ty mà thôi, chỉ cần chúng ta làm ra chút thành tựu, muốn tranh giành hạnh phúc độc lập cho mình chẳng phải là rất dễ dàng ư?"
Bảo trì bình thản, chẳng qua là không muốn cô ấy hết lần này đến lần khác phải nhượng bộ tôi mà thôi. Có trời mới biết hôm nay nhìn thấy cô ấy ở hôn lễ, lòng tôi có bao nhiêu đau đớn. Nếu lí trí của tôi ít đi một phần, chỉ cần một phần thôi, sợ là đã khóa cô ấy vào trong ngực, mang cô ấy chạy trốn khỏi hiện trường. Tôi không muốn cùng cô ấy làm cái gì mà người thân thân thiết nhất, bởi vì cô ấy là người yêu duy nhất mà tôi nhận định, chúng tôi đã từng thật lòng đem lời thề giao phó cho nhau, thì sao có thể nhẫn tâm mà làm bạn của nhau được chứ. Nếu như không thể hoàn toàn có được cô ấy, tôi tình nguyện, cô ấy có thể gặp được một người tốt hơn tôi, ít nhất là có thể không giống như tôi, bởi vì người khác và chuyện khác mà rời khỏi cô ấy, ít nhất có thể vĩnh viễn đặt cô ấy ở vị trí thứ nhất.
Chẳng qua là, quãng thời gian xa cách Tây Trán, mỗi một ngày đều cực kì khó khăn.
Mùa xuân năm thứ nhất, cô ấy dị ứng tơ liễu, tái phát bệnh suyễn, đến bệnh viện. Tôi lo lắng muốn chết. Bởi vì tôi biết rõ, dựa theo tính tình của cô ấy, nếu như không phải nghiêm trọng đến tình trạng nhất định, cô ấy tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện. Tôi tìm được bác sĩ trị liệu cho cô ấy, cẩn thận hỏi thăm bệnh tình của cô ấy, biết được mỗi ngày sau khi tan làm cô ấy đều đến đây truyền dịch. Chẳng qua thời gian kết thúc công tác của cô ấy rất muộn, mỗi lần chuyền xong một bình dịch thì cũng gần mười một giờ. Vì vậy, tôi tự mình đến trường học mà Tây Trán giảng dạy, tìm được hiệu trưởng, tôi biết từ nhỏ Tây Trán đã cậy mạnh, cô ấy sẽ không cho phép bản thân mình sinh bệnh mà chậm trễ giờ dạy, nhưng mà tôi không sao, chỉ cần có thể vì cô ấy mà tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, muốn tôi cầu xin ai cũng được.
Mùa thu năm thứ hai, tôi nhìn thấy cô ấy ở một tiệm bánh ngọt trong thành phố, nhưng mà cô ấy không hề thấy tôi. Sau khi đợi cô ấy đi rồi, tôi đi vào hỏi nhân viên cửa hàng, hỏi cô ấy mua bánh ngọt loại nào, nhân viên nói cho tôi biết, mỗi tuần Tây Trán đều đến tiệm này mua loại bánh nổi tiếng của tiệm, bánh ngọt cầu vồng. Tôi cố ý mua một cái để ăn thử, phát hiện bánh này rất ngọt. Khí quản của Tây Trán không tốt, lại mắc bệnh suyễn, không thể ăn những thứ ngọt đến vậy. Vì vậy để có thể mỗi tuần được làm bánh ngọt, tôi thanh toán "học phí", chỉ xin ông chủ có thể cho phép tôi tự mình làm bánh ngọt cầu vồng, hơn nữa chỉ dành cho một mình Tây Trán.
Mùa hè năm thứ ba, Tây Trán bắt đầu chuẩn bị diễn thuyết lưu động, khi đó danh khí trong nước của cô ấy đã cực kì lớn. Tổng cộng có bảy thành phố. Vì để mình có thể tham gia mỗi một buổi diễn thuyết, đoạn thời gian đó tôi gần như không dám chợp mắt, tôi muốn có thể nhanh chóng hoàn thành công việc. Buổi tọa đàm ở Nam Kinh, Thẩm Hành vì chuyện công việc nên cũng đi theo tôi, bên trong hội trường rộng lớn, tôi đứng ở ngoài cửa, nghe giọng nói của cô ấy, trong lòng chua chát. Thẩm Hành hỏi tôi vì sao lại không đi vào, tôi nói tôi sợ cô ấy nhìn thấy tôi. Thẩm Hành lắc đầu nói không hiểu nổi tôi. Nhưng mà tôi không cần bất luận kẻ nào hiểu, với tôi mà nói, có thể nghe được giọng nói của cô ấy, đứng ở một nơi gần cô ấy như vậy, đã là rất hạnh phúc rồi.
Mùa thu năm thứ tư, ngoài làm việc, tôi bắt đầu xem xét một vài thanh niên tài tuấn, tướng mạo phải tốt, nhân phẩm phải tốt, tính tình phải tốt, học lực cũng phải cao, nhất định phải xứng đôi với Tây Trán mới được, hơn nữa, tôi phải xác định, những người đàn ông này yêu thích Tây Trán không phải vì bề ngoài của cô ấy, mà là thật sự toàn tâm toàn ý yêu thương cô ấy. Sau đó, tôi bắt đầu trăm phương ngàn cách thiết kế những lần vô tình gặp gỡ của bọn họ với Tây Trán, nhiều người như vậy, đều đã trải qua sự chọn lựa kĩ càng khéo léo của tôi, có lẽ sẽ có người nào đó mà Tây Trán không chán ghét nhỉ. Nhưng mà Tây Trán, đừng nói là để họ đến gần, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nữa. Trong đó có một người, hình như thật sự đối với Tây Trán là nhất kiến chung tình, điên cuồng triển khai thế tấn công với cô ấy, mà Tây Trán đối với hắn thì chính là tránh không kịp, tôi sợ Tây Trán sẽ không vui, cuối cùng bất đắc dĩ đem công ty của hắn ra uy hϊếp hắn, để hắn tránh xa Tây Trán một chút. Cuối cùng người đàn ông này mắng tôi tôi bị tâm thần, rõ ràng là tôi tìm hắn đến theo đuổi Tây Trán, giờ lại ép buộc hắn rời đi, quả thực là không hiểu nổi. Tôi không phản bác, hoàn toàn chính xác, tôi cũng cảm thấy bản thân mình có bệnh.
Mùa đông năm thứ năm, tôi vụиɠ ŧяộʍ đến trường của cô ấy, phát hiện cô ấy gầy đi, mặc một chiếc áo khoác lông dày như vậy mà tôi vẫn có thể cảm nhận được cô ấy gầy đi. Sức khỏe của cô ấy vốn không tốt, chắc là lại không ăn uống đàng hoàng rồi. Vì vậy, một lần nữa, tôi đi tìm hiệu trưởng. Hiệu trưởng đã đổi thành người khác, so với người trước kia thì nghiêm túc hơn nhiều. Sau khi nghe xong thỉnh cầu của tôi, hắn dùng ánh mắt giống như nhìn người bị tâm thần mà nhìn tôi. Hắn nói, Kiều tiểu thư, cô là người của trường chúng tôi à? Ý tại ngôn ngoại chính là, nếu cô đã là người ngoài, vậy có tư cách gì mà không vừa lòng với thức ăn của trường chúng tôi. Chẳng qua hắn không chịu được chuyện tôi bám đuôi dai dẳng, cuối cùng bị tôi làm phiền quá, mới đáp ứng lấy thực đơn tôi viết để dùng cho căn tin. Vì biểu đạt lòng cảm tạ, tôi quyên góp một trăm bộ thiết bị dạy học, đương nhiên, là nặc danh rồi.
Tết nguyên đán năm thứ sáu, tôi giúp cô ấy đan một chiếc khăn quàng cổ, nhưng mà không biết làm thế nào để đưa cho cô ấy, vì vậy tìm một nghiên cứu sinh của cô ấy, là một cô gái nổi trội hơn người, sau khi nghe nói tôi là bạn của Tây Trán, rất sảng khoái mà đồng ý ăn cơm với tôi. Tôi đem khăn quang cổ giao cho nàng, nhờ nàng chuyển cho Tây Trán. Tây Trán đối với học trò rất tốt, tâm ý của học trò, cô ấy sẽ không từ chối, huống chi món quà này cũng không quý trọng gì, lại càng không có lí do để từ chối.
Còn ba năm sau đó, tôi vội vàng cùng Thẩm Hành phát triển sự nghiệp của Phẩm Kiều, tiến quân ra thị trường Châu Âu, thật sự không có thời gian vụиɠ ŧяộʍ đi nhìn cô ấy, chỉ có thể yên lặng chôn dưới đáy lòng, nhớ cô ấy điên cuồng. Hơn nữa còn tưởng tưởng thời khắc mà chúng tôi gặp lại lần nữa.
"Tự do rồi." Làm xong thủ tục li hôn, Thẩm Hành duỗi lưng, mỉm cười nhìn tôi.
Đúng vậy, tự do rồi. Tôi đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn, người tôi gặp được lại chính là Thẩm Hành.
Tôi đã từng cảm thấy, mười năm này đối với tôi mà nói chính là sống không bằng chết, nhưng khi tất cả cực khổ kết thúc, tôi mới càng cảm nhận được sự ngọt ngào của hạnh phúc và tự do. Mười năm này, đã để tôi nhìn thấu rất nhiều chuyện, cũng để tôi hiểu thêm tâm ý của mình, kiên cố nhất định hơn tình yêu dành cho cô ấy. Nếu như nói mười năm này có chuyện gì khiến tôi hối hận, thì đó chính là chuyện xảy ra vào mùa thu năm thứ tư ấy.
Trên đường tiến về phía biệt uyển Hoa Hồng, trong tay cầm dù, lòng của tôi không còn nặng nề nữa, rốt cuộc cũng trở nên quang đãng sáng sủa.
Năm thứ mười, Tây Trán, em đã trở về.
Hoàn Phiên Ngoại.---------Hi vọng mọi người bỏ chút thời gian đọc lời cuối sách nhé ^_^