Chương 163: Phiên ngoại Hạ Lan Thu Bạch

Phiên ngoại Hạ Lan Thu Bạch: Một đời yêu thương

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã biết mình trốn không thoát.

Mà nhân sinh quả nhiên không khiến tôi thất vọng, lúc hơn hai mươi tuổi tôi đã yêu một người đàn ông, một lần yêu này, chính là trọn vẹn suốt cả một đời.

Người chưa từng gặp Lộ Thư Dã, nhất định không thể tin được trên thế gian này vậy mà lại có một chàng trai ôn nhuận như ngọc, mày kiếm mắt sáng, giơ tay nhấc chân đều hiển lộ phong thái quân tử. Lúc tôi ở phòng âm nhạc nghe được tiếng đàn của anh, lúc tôi cố tình tạo nên cơ hội vô tình gặp mặt anh ở thư viện, lúc trời mưa như trút nước nhưng tôi lại không mang theo dù, anh lấy dù của mình đưa cho tôi, tôi đã nghĩ như vậy.

Sau đó tôi mới biết được, anh còn có một cô em gái, mà ở buổi lễ khai giảng không bao lâu sau khi tôi biết chuyện này, tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy em gái ruột thịt thông minh tuyệt luân trong miệng anh ấy, Lộ Tây Trán. Đó là một cô gái ưu tú đến nỗi khiến người khác phải đố kị, không có điều gì để bắt bẻ, trên người của em có một loại khí phách không giận tự uy, khiến người khác không dám đến gần.

Nhưng mà tôi dám. Bởi vì tôi biết rõ Lộ Thư Dã yêu thương cô em gái này nhiều đến mức nào. Nếu như hỏi tôi có ghen tị không, tôi chỉ có thể nói cho bạn biết, ghen ghét là thiên tính của phụ nữ, dù người đó là người có quan hệ huyết thống với Lộ Thư Dã, tôi vẫn sẽ ở lúc anh dùng ánh mắt cực kì nuông chiều nhìn Lộ Tây Trán mà trong lòng sinh ra ghen tuông. Tuy rằng tôi ghen tị, nhưng không đánh mất lí trí. Tôi yêu một người, đối với tôi mà nói, chỉ cần anh có thể cho tôi cơ hội được ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi. Tôi hi vọng nhìn thấy anh vì tôi mà vui vẻ, càng hi vọng bởi vì anh có được một người bạn gái hiểu lí lẽ như tôi mà vui mừng.

Cho nên sau khi Lộ Tây Trán xuất hiện, dù lúc đó tôi vẫn chưa xác định quan hệ với Thư Dã, nhưng tôi vẫn dùng chân tâm thành ý để đối đãi với em như em gái ruột. Nếu như làm thế có thể khiến Thư Dã vui vẻ, tôi có thể để lòng ghen tuông của mình hạ xuống điểm thấp nhất, sau đó lặng lẽ chôn giấu trong lòng, không sao cả.

Tây Trán là một cô gái có nhiều mặt khác nhau, đối với người ngoài, thành tích của em luôn rất tốt, rất được giảng viên yêu thích, nhưng lại trưng ra gương mặt lạnh như băng, khiến cho mấy tiểu nam sinh trong trường học nhìn thấy em thì liền chạy mất dạng, cho nên dù em là mỹ nữ, nhưng không giống như idol trong drama, có rất nhiều người theo đuổi vây quanh em. Nhưng mà ở trước mặt Thư Dã, em tựa như một cô nhóc con, em cũng sẽ làm nũng, cũng sẽ có mặt mềm yếu, thậm chí sau khi tôi và Thư Dã ở cùng một chỗ, em đối với tôi cũng có chút không giống như trước. Ví dụ như, vào thời khắc chuyển giao ngày mới nhân dịp sinh nhật của tôi, em sẽ gởi tin nhắn cho tôi, hơn nữa hôm sau còn tặng một món quà được chuẩn bị tỉ mỉ. Ví dụ như thân thể của tôi không khỏe vào kì sinh lí, em sẽ ngâm nước đường đỏ mang cho tôi uống. Ví dụ như, người luôn có thói quen độc lai độc vãng như em, lúc đi thư viện viết báo cáo thì sẽ gọi tôi đi cùng, lúc đến căn tin thì giúp tôi mua cơm.

Người có bề ngoài càng lạnh lùng, thì trái tim càng ấm áp.

Tây Trán không giống như tôi, tôi đối với em, ít nhiều cũng có mục đích riêng, nhưng mà em đối với tôi thì rất đơn thuần. Cũng chính vì điểm này, khiến tôi rất khó để không thích em, tiếp nhận em, giống như Thư Dã mà tìm mọi cách yêu thương em.

Tin không, nếu như không phải vì chuyện ngoài ý muốn chết tiệt kia, ngoại trừ Thư Dã, thì Tây Trán em ấy, nhất định là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi.

"Thu Bạch, anh là người rất ích kỉ, em muốn ở cùng với anh, nhất định phải chấp nhận sự thật, anh vĩnh viễn đặt em gái ở vị trí thứ nhất. Bởi vì anh thật sự rất yêu em ấy."

"Thu Bạch, có thể cưới được em, anh rất vui vẻ, thật đấy."

"Nhẫn đã đeo trên tay em rồi, em đừng nghĩ đến chuyện tháo xuống."

Lúc đó, tôi nhìn căn nhà bị thiêu đốt, chồng của tôi, nghe tiếng còi xe cứu thương, lòng bàn chân như bị rót chì, đến cả dũng khí đi theo xe cứu thương cùng anh đến bệnh viện cũng không có. Đó là một trong những giây phút không nhiều lắm trong đời mà tôi cảm thấy thế giới đã sụp đổ. Tôi là cô nhi, từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó được một đôi vợ chồng Hoa kiều thu dưỡng, mới có thể tiếp tục cuộc sống tốt đẹp, được lên đại học. Cái ngày Thư Dã cầu hôn tôi, tôi cảm thấy đây là đền bù của trời cao dành cho cuộc đời bất hạnh của tôi, tôi cô độc nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc ông trời cũng cam lòng mang Thư Dã đến bên cạnh tôi, cùng tôi gần nhau.

Thật vất vả tôi mới mở rộng cửa lòng đón nhận tương lai tốt đẹp, tại sao ông có thể tàn nhẫn như vậy, mang anh ấy rời khỏi tôi như vậy.

Tôi khóc lớn, tôi gào to, tôi đem oán trách trong nội tâm cùng oán giận phát tiết lên người cha mẹ nuôi đang an ủi tôi.

"Con ngoan, đều đã qua rồi." Mẹ nuôi ôm lấy tôi, không so đo với người đang mất khống chế là tôi đây, bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, kiên nhẫn nói với tôi.

"Trái tim đau quá...."

Giống như bị xé nát rồi, cả người đều bị khoét sạch rồi.

Tôi muốn nói với bà, mẹ, đau nhất không phải là đột nhiên Thư Dã rời xa con, mà là người tạo nên kết quả này, lại là người mà Thư Dã yêu nhất. Mẹ, em ấy cướp mất Thư Dã con yêu nhất, nhưng ngay cả tư cách để trách em ấy con cũng không có.

Trước kia khi còn ở cô nhi viện tôi đã hiểu, tôi là một đứa trẻ bị vứt bỏ, ngay cả cha mẹ sinh tôi ra mà còn không cần tôi, cũng ghét bỏ tôi. Cho nên tôi chỉ có thể càng cố gắng để trở nên nổi bật hơn người khác. Kì thật tôi rất may mắn khi gặp được họ, cám ơn họ đã nguyện ý thu dưỡng một người như tôi. Tôi muốn nói với bà, mẹ, con vẫn luôn cố gắng sinh hoạt, một giây cũng chưa từng dám lơ là, bởi vì con muốn cha mẹ ruột của mình biết rõ, Hạ Lan Thu Bạch con chưa từng tệ hại như vậy, bọn họ không nên sinh ra rồi lại vứt bỏ con.

Con biết, trong đời mỗi người đều phải trải qua đau khổ, nhưng mà, những thống khổ xảy ra trên người con, đã quá nhiều rồi.

Em ấy mất đi kí ức, cô gái mà Thư Dã nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan đã vứt bỏ đoạn kí ức đáng lẽ nên được ghi nhớ nhất. Có trời mới biết tôi hâm mộ em biết bao nhiều. Em ấy có thể sống trong ảo tưởng rằng Thư Dã vẫn còn trên đời, mà tôi, thì nhất định phải chấp nhận sự thật chồng tôi đã qua đời, hơn nữa trên cơ sở này, phải tiếp tục đối xử tốt với em.

Thậm chí có nhiều lần tôi muốn nói cho em ấy biết, anh hai của em đã chết rồi, anh ấy đã sớm bị em hại chết rồi, em đừng tiếp tục mơ mộng nữa.

Nhưng mà khi nhớ đến câu "Anh thật sự rất yêu em ấy" đó, lần nào tôi cũng không thể nói ra miệng. Tôi không muốn Thư Dã lên thiên đường rồi mà còn phải quan tâm chuyện ở thế gian, tôi chỉ muốn anh sớm đầu thai, kiếp sau không nên có đứa em gái này nữa, anh có thể hoàn toàn sống vì mình, trải qua cuộc sống thuộc về chính mình.

Mãi cho đến khi Kiều Ỷ Hạ xuất hiện, đã khiến cho tôi hoàn toàn mất đi lí trí. Tôi gần như chìm trong điên cuồng ghen ghét, oán hận. Tại sao, tôi muốn hỏi Lộ Tây Trán một chút, tại sao, anh hai của em vì cứu em mà chết, nhiều người như vậy vì sự tùy hứng của em mà chết, nhưng em dựa vào cái gì mà có được hạnh phúc? Em dựa vào cái gì mà quên mất Lộ Thư Dã hi sinh vì em ở trong độ tuổi tốt đẹp nhất?

Cho nên sau đó, tôi đã làm rất nhiều chuyện không thể nói lý, bao gồm cả chuyện tự mình thức tỉnh trí nhớ của em, bao gồm chuyện gϊếŧ Thương Lục. Kiểu này trong phim thường gọi là hắc hóa, nhưng mà tôi muốn vì chính mình mà phản bác, sở dĩ các người có thể bình tĩnh khích lệ tôi buông xuống, đó là bởi vì, các người không phải tôi. Có lẽ tôi thật sự sai rồi, nhưng mà người có lỗi, lẽ nào chỉ có mình tôi thôi ư?

Đó là bởi vì, cô căn bản không biết cách yêu.



Chàng trai bị tôi gϊếŧ đã nói với tôi như vậy, ánh mắt hắn nhìn tôi, không có chút sợ hãi nào. Tôi nở nụ cười, tôi cảm thấy bản thân mình rất buồn cười. Trọn vẹn mười năm, tôi không có ngày nào thoải mái, vì tình yêu gần như là cố chấp trong lòng mình, mỗi một ngày đối với tôi chính là kéo dài hơi tàn mà sống, tôi sống, chỉ là vì dõi theo Lộ Tây Trán, bảo đảm em không quên Thư Dã, không phụ sự hi sinh của chồng tôi. Nhưng mà cuối cùng, tôi chỉ là một người không biết cách yêu.

Cả đời Hạ Lan Thu Bạch này, thật đáng buồn làm sao.

Rốt cuộc tôi cũng mang còng tay trên tay, một khắc này, em gắt gao ôm lấy tôi, ở bên tai tôi, trầm thấp gọi một tiếng chị dâu. Nhưng mà tôi muốn nói với em, Tây Trán, nếu quả thật có thiên đạo luân hồi, kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa. Ít nhất, đừng lại dùng phương thức này mà gặp nhau.

Mười năm, hơn ba nghìn ngày đêm, có người dùng khoảng thời gian này để hoàn thành một giai đoạn học tập, có người từ độc thân biến thành đã kết hôn, có người trẻ tuổi thành trung niên, mười năm, có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng tôi lại dùng thời gian mười năm này để hiểu rõ một đạo lí, yêu, là trông thấy, yêu, là để xuống.

Tôi đắm chìm trong thống khổ tự cho là đúng suốt mười năm, tôi luôn cảm thấy trên thế giới này không có ai thống khổ hơn tôi, nhưng một khắc khi được Tây Trán ôm lấy tôi mới hiểu được, nỗi thống khổ của em ấy, cho đến bây giờ đều không hề ít hơn tôi. Tôi từng cho rằng mình hiểu em ấy, tôi đã từng nói khoác không biết ngượng mà phân tích tính cách của em, cho ra kết luận em là người ngoài lạnh trong nóng, nhưng mà tôi vì sao lại không nhìn thấy bên trong bề ngoài không quan tâm của em chính là sự uể oải cùng tuyệt vọng sâu sắc chứ. Cuối cùng thì em không giống tôi, từ trước đến nay em không bao giờ để lộ sự bi thương của mình ra ngoài, kì thật không phải vì em sĩ diện, mà là em không muốn người bên cạnh lo lắng cho mình. Còn tôi, lại hận không thể để mọi người cảm nhận được nỗi đau của tôi. May thay, tuy rằng tôi bỏ lỡ mười năm, nhưng cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy.

Mặc kệ tôi nhớ Thư Dã bao nhiêu, thì anh không thể quay về được nữa rồi, tôi hành hạ em gái của anh như thế, nếu dưới suối vàng anh biết được, nhất định sẽ trách tôi đi. Tôi đã từng chân thành mà cầu nguyện rằng anh ở thế giới bên kia có thể không lo nghĩ, nhưng chưa từng nghĩ đến, sầu lo của anh, rất có thể là vì tôi. Chỉ có khi tôi thật sự buông xuống, ba người chúng tôi, có có thể thật sự giải thoát.

Chị dâu, sắp bước sang năm mới rồi, thời gian trôi thật nhanh. Mấy ngày trước, em cùng Lưu Sâm đến Mỹ thăm cha mẹ nuôi của chị, hai người già đều rất khỏe mạnh, tinh thần cũng rất tốt, chị không cần lo lắng. Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, tuyết đã rơi được mấy ngày rồi. Đúng rồi, bây giờ em đã không còn sợ những ngày tuyết rơi nữa, em thường nhớ lại lúc còn ở Harvard, mỗi lần tuyết rơi, hai người chúng ta đều chơi trò giẫm lên dấu chân của nhau, xem thử ai giẫm sâu hơn, xa hơn. Lúc đó, chúng ta thật sự rất vui vẻ.



Chị dâu, em muốn nói với chị một chuyện, chuyện này, vốn dĩ em đã hứa với anh trai rồi, mãi mãi không nói cho chị biết. Nhưng mà càng nghĩ, em càng muốn đem nói kể lại cho chị nghe. Sau khi hai người kết hôn, ở sinh nhật lần đầu tiên của chị, chiếc bánh kem mà em theo anh của em lấy từ tiệm bánh, là tự tay anh ấy làm cho chị đấy. Nhưng mà người như anh ấy, điểm nào cũng tốt, chỉ là không hề có hoa tay, làm bánh rất xấu, vì duy trì hình tượng Vương tử ưu nhã của mình trong lòng chị, em chỉ có thể phối hợp với anh ấy, lừa chị nói chiếc bánh bị xấu là do người làm bánh sơ ý. Còn nữa, ngày đó sau khi làm xong bánh kem, hai người bọn em đi trên ngã tư đường, anh ấy nói với em, không biết bắt đầu từ khi nào, Thu Bạch đã quan trọng giống như em. Có chút buồn cười chính là, lúc đó em còn nói anh ấy trọng sắc quên em gái, nhưng mà mấy năm này, mỗi lần em nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó, thần sắc của anh khi nói với em những lời ấy, em đều cảm thấy, có lẽ từ rất lâu trước đây, chị đã quan trọng hơn cả em rồi.



Em nghe người ta nói, phụ nữ trong tình yêu đều không tự tin. Nhưng mà em có thể khẳng định được, trái tim yêu thương chị của anh trai, không phải là giả.



Nếu như có thể quay lại, em sẽ lựa chọn mãi mãi ở trong nước, thà rằng cả đời bình thường, cũng sẽ không đi phá hỏng sự tốt đẹp của hai người.



Chị dâu, năm mới vui vẻ.



Đó là buổi tối 30, đám người tù vây quanh một chỗ cùng ăn món sủi cảo mà chỉ ngày hôm nay mới có, tôi cầm lá thư viết tay, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ lên trên đó, sau đó vo nó thành một đoàn, gắt gao siết chặt trong tay. Tôi thật may mắn, vì hôm nay đã nhận được lá thư này, tôi lại có quá nhiều hối hận, tại sao đến mãi hôm nay tôi mới nhìn thấy lá thư này.

Hạ Lan Thu Bạch, tình yêu của mày thật sự vô tư như vậy ư? Nếu như mày quả thật yêu anh ấy như vậy, thì tại sao đến chuyện anh ấy cũng yêu mày, mày lại không nhìn ra được. Mày luôn cảm thấy người trả giá trong đoạn tình cảm này chỉ có một mình mày, nhưng mà mày lại không biết, trong quá trình này, anh ấy cũng đã sớm yêu mày rồi.

Tôi bắt đầu thấp giọng nức nở, sau đó biến thành gào khóc, đến cuối cùng là cười lớn.

Cả đời của tôi, thực sự có lỗi với rất nhiều người.

Tôi từng cho rằng, ở tù chung thân là trừng phạt lớn nhất mà trời cao dành cho tôi, tôi có thể mang tội ác sống đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, bắt nó chuộc tội toàn bộ. Nhưng mà bây giờ tôi nhớ Thư Dã rồi, tôi muốn sớm đi tìm anh.

Thực xin lỗi.

Đây là ba chữ cuối cùng tôi lưu lại cho Tây Trán, cũng là lưu lại cho thế gian này.

Thư Dã, Hạ Lan Thu Bạch cuối cùng cũng thức tỉnh rồi, anh có nguyện ý một lần nữa nắm tay cô ấy không?