Chương 5: Nhẫn

Vưu Gia Ninh: “Mạnh Nghiên Hàm muốn hát.”

Triệu Bạch Lộ đắm chìm ở trong thế giới của mình, khi nghe lần đầu tiên không hiểu cô nói gì .

Vưu Gia Ninh nhắc lại một lần nữa, cô nhìn qua, ánh mắt hơi tan rã.

“Cậu nói cái gì?”

Vưu Gia Ninh lười nhắc lại, trực tiếp chỉ thẳng vào người đang đứng bên cạnh bục hát karaoke bên cạnh, bĩu môi ý bảo cô nghe đi.

Vừa rồi lúc hồn Triệu Bạch Lộ đang treo trên trời, Mạnh Nghiên Hàm đã bước lên bục hát, cầm micro lên hát một cách thâm tình chân thành mà ——

“Hey, em thật sự rất nhớ anh. Không biết thể hiện ra quá nhiều cảm xúc này như thế nào.”

“Em có nhiều lời muốn nói với anh nhưng lại không biết nên nói từ đâu, có phải anh cũng nghĩ giống em không?”

……

“Nếu không có anh, không có quá khứ, em sẽ không đau khổ như này.”

“Nhưng nếu như được quay lại, em vẫn muốn yêu anh.”

……

Triệu Bạch Lộ: “……”

Màn kịch này vẫn còn chưa hạ màn đâu.

Nhạc nền rất dễ nghe, giọng của Mạnh Nghiên Hàm ngọt ngào, bài này cô hát 30% luyến láy 70% nhớ nhung, hát đến nỗi khiến Triệu Bạch Lộ nghe nổi da gà.

“Hừ.”

Một tiếng hừ lạnh khinh thường.

Vưu Gia Ninh mạnh mẽ đặt chiếc cốc xuống, xắn tay áo lên và trông như sắp đi đánh nhau.

Triệu Bạch Lộ vươn tay đè cô xuống, hỏi: “Cậu làm gì thế!”

Sắc mặt Vưu Gia Ninh không tốt, hai mắt long sòng sọc như chuông đồng, thở hổn hển như trâu, khóe miệng bên trái nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

“Bà đây muốn làm một chuyện.”

Triệu Bạch Lộ nói lớn “Tớ đây còn chưa làm gì, cậu gấp cái gì.”

Vưu Gia Ninh sửng sốt, sau đó suy nghĩ vài giây, vẻ mặt bừng tỉnh, “Vậy cậu lên đi.”

“……” Lên cmm chứ.

Triệu Bạch Lộ cầm lấy rượu vang đỏ đưa cho cô, nói: “Nam chính người ta cũng chưa làm gì, cậu cứ dừng lại xem chút đi.”

“??”

Triệu Bạch Lộ dùng ánh mắt ý bảo cô lùi về sau xem.

Nam chính hoàn toàn không ý thức được mình là nam chính, cúi đầu chăm chú nghịch di động, thư thái dựa lưng vào ghế, hoàn toàn không thèm đang nghe người đang hát, nếu không phải cảm giác về sự tồn tại của bảy chiếc nhẫn kia thực sự quá mạnh mẽ, thì hình ảnh này cũng coi như là cảnh đẹp ý vui.

Sau khi cô ta hát xong bài hát, anh thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên.

Ngược lại mặt Tưởng Dịch Châu đã đen như đáy nồi.

Triệu Bạch Lộ thu hồi tầm mắt, nụ cười vừa mỉa mai vừa vui vẻ, cả đêm tâm trạng nghẹn uất tự nhiên không thể hiểu được vui sướиɠ hơn một chút.

*

Buổi họp lớp đã đến tăng hai, đã ăn uống hơn phân nửa rồi, mọi người không hẹn mà cùng tiến vào thời gian thoải mái, không khí nhất thời hài hòa.

Triệu Bạch Lộ bắt đầu uống Coca, bị Vưu Gia Ninh khuyên nên uống một chút rượu vang đỏ đi, sau đó không thể nhịn được nữa bịt miệng lao vào nhà vệ sinh.

Cũng may không có ai trong WC, cô nôn thốc tháo thoải mái, sau khi nôn xong cô thấy sảng khoái hơn hẳn, cảm giác ba hồn sáu vía đã trở về vị trí ban đầu, nhưng có lẽ là bà dì của cô sắp đến, bụng nhỏ trướng đến khó chịu.

Cô ôm bụng dựa vào cửa chờ cơn đau qua đi.

“A…… Dùng sức, mạnh hơn một chút……”

“Ưm…… Cầu xin anh, a —— nhanh lên!”

Hả?

“A —— đến rồi!”

Triệu Bạch Lộ: “……”

Triệu Bạch Lộ nhìn chằm chằm vào vách ngăn cao tới trần nhà kia, mí mắt giật giật, dây thần kinh trên mặt không tự chủ được co giật.

Lúc đầu động tĩnh của người bên kia còn nhỏ, nhưng theo thời gian họ không quan tâm đến việc họ đang làm gì, lập tức liền từ củi khô bốc lửa biến thành đốm lửa thiêu cả thảo nguyên, Triệu Bạch Lộ không thể nghe được nữa, bịt tai chuẩn bị chuồn đi.

Giới trẻ ngày nay bạo dạn thật, hoàn toàn không chọn thời gian và địa điểm làʍ t̠ìиɦ.

Không có cách nào mà, tình cảm thì cũng phải đúng nơi đúng chỗ mới được chứ.

Triệu Bạch Lộ xoa xoa mặt, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái, cảm thấy mặt mình chắc chắn đã đỏ lên rồi. Cô bước ra khỏi buồng vệ sinh, vừa mới cất bước, giọng nữ bên cạnh đột nhiên hét lên cao vυ"t, như là bị kí©h thí©ɧ cực lớn, tiếng kêu ê ê a a càng ngày càng vang.

Triệu Bạch Lộ nhón chân định lặng yên không một tiếng động chuồn đi, nhưng mới bước được hai bước, suýt chút nữa đã vấp phải thứ dưới chân.

Triệu Bạch Lộ nghẹn cơn giận cúi xuống nhìn, một cái áo mưa nhỏ lẳng lặng nằm ở cạnh giày cô.

Mới mở, chắc là đôi tình nhân ở bên cạnh chơi vui quá không chú ý đến, vô tình để nó rơi ra.

“Suýt nữa thì vấp phải.” Cô nói thầm, cúi xuống nhặt bαo ©αo sυ muốn ném vào thùng rác, quay đầu lại nhìn mới phát hiện bên trong toilet trống không, không có một cái thùng rác nào.

Triệu Bạch Lộ cúi đầu, nắm chặt bαo ©αo sυ trong lòng bàn tay, quyết định làm người tốt đến cùng giúp, giúp đôi tình nhân hoang dã này tiêu hủy vật chứng.

Đi ra khỏi toilet, bồn rửa mặt được đặt ở phòng ngoài, bị cồn còn sót lại trong cơ thể quấy phá, Triệu Bạch Lộ lảo đảo lắc lư đi qua chỗ đó.

Lúc không để ý, chân lại giẫm phải thứ gì đó.

“Cái gì nữa thế!” Triệu Bạch Lộ dậm chân nổi giận: “Cứ ném linh tinh ra cho tôi tôi sẽ đá trả lại mấy người.”

Cô cảm nhận thứ dưới chân, cảm giác không đúng, rõ ràng là một chiếc nhẫn, nhưng không đợi cô nhìn kỹ, dưới mi mắt đã hiện ra một đôi chân dài——

Đường cong rõ ràng, thon dài thẳng tắp, vô cùng đẹp.

“Cô nói cái gì?” Một giọng nói lười biếng truyền đến từ trên đỉnh đầu cô, “Muốn đá cái nào?”

Đầu Triệu Bạch Lộ bị rượu quấy phá hơi tỉnh táo lại.

Cô ngẩng đầu lên, gương mặt của Cố Kim Dạ có chút không rõ ràng dưới ánh đèn tối tăm mờ ảo, nhưng bàn tay anh vươn ra với cô rất kiên định, không thể từ chối.

“Nhẫn.” Anh nói ngắn gọn, “Thứ cô dẫm lên chính là nhẫn của tôi.”

Triệu Bạch Lộ di chuyển kéo thứ đó ra khỏi lòng bàn chân, cầm lên trước mắt thì thấy, đúng là một chiếc nhẫn thật.

Rất mỏng, màu đen thuần, không mịn khi chạm vào, có cảm giác hơi sần sùi.

Cô chống đầu gối đứng lên, đứng ở trước người Cố Kim Dạ.

Cửa WC thật sự không phải là nơi tốt để ôn chuyện, hơn nữa từ tình huống hiện tại hai người họ cũng không có chuyện cũ gì để nói, tiếng rêи ɾỉ bên trong chuyển từ trào dâng sang bằng phẳng, Triệu Bạch Lộ cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, có vẻ bây giờ khoanh tay lại cũng hợp lí, cô cố gắng làm mình thả lỏng, xem nhẹ những tiếng ồn đó.

Triệu Bạch Lộ đưa chiếc nhẫn qua, nhưng Cố Kim Dạ không nhận.

Triệu Bạch Lộ nghi hoặc: “Anh không muốn lấy à?”

Cố Kim Dạ vẫn không nói chuyện.

Một lúc lâu sau, Triệu Bạch Lộ nghe thấy một tiếng cười khẽ, rất ngắn vang lên giữa những tiếng kêu rên, tự nhiên làm cho người khác cảm thấy khuôn mặt nóng lên.

Cố Kim Dạ nói nhỏ: “Muốn chứ.”

Tay buông lỏng, một đồ vật bị anh rút ra.

Nhưng trong tay Triệu Bạch Lộ vẫn còn nắm chặt chiếc nhẫn đen kia.

Cố Kim Dạ dựa vào bức tường sứ, hai chân thon dài tùy ý vắt chéo nhau, hai ngón tay kẹp áo mưa, dưới ánh mắt mờ mịt của Triệu Bạch Lộ, đút nó vào túi quần, hếch cằm lên với cô.