Có một số người bởi vì không có giấc mộng, cũng không làm thơ, cho nên thường dùng ánh mắt lợi ích hiện thực để cười nhạo, chất vấn những người trẻ tuổi thích làm thơ, nằm mộng.
“Nếu như ngươi không có tiền ăn cơm nữa, xem ngươi còn làm thơ hay không?”
“Nếu là ngươi ngay cả cơm cũng không được ăn nữa, xem ngươi còn nằm mộng hay không?”
Vấn đề là câu hỏi này quá cực đoan. Phần lớn mọi người vẫn có cơm ăn, có tiền ăn cơm. Chỉ cần được ấm no (tục xưng là có cơm ăn), vẫn nên có một chút mộng, cũng nên làm một chút thơ. Bởi vì có giấc mộng đường hoàng tráng lệ, mới sẽ có một ngày thực hiện được mộng tưởng… như vậy có lẽ còn thiết thực hơn những kẻ tự cho mình là người thực tế. Làm người mặc dù không nhất định phải viết thơ, nhưng thường có ý thơ luôn là chuyện tốt, sống cũng sẽ vui vẻ hơn một chút, nhẹ nhõm hơn một chút… còn những kẻ không thơ không mộng kia thì không thể hưởng thụ được những điều này.
Trên căn bản, những kẻ phản đối người khác nằm mộng, làm thơ, thực ra lại không đủ thực tế, hơn nữa còn là những kẻ ngu ngốc trong cuộc sống thường bị thua thiệt mà lại không hề hay biết.
Thực ra người có ý thơ mới vui vẻ, hiểu được cách hưởng thụ sinh mệnh.
Người có giấc mộng mới sẽ thành công.
Kẻ chế giễu người khác tìm mộng, tìm thơ, cho rằng mình khôn khéo, thực tế, thật ra lại thiếu hụt rất nhiều niềm vui, thiếu đi rất nhiều thành tựu, thiếu sót một chút ý nghĩa nhân sinh.
Vô Tình “không thích nằm mộng thích làm thơ, không dám vào thơ dám vào mộng”, lúc này đối mặt với mũi đao, còn có ý thơ hay không? Còn có giấc mộng hay không?
– Ngươi nói xem!
Tập Mai Hồng cười đến có phần bay bổng:
– Ta có nên một đao gϊếŧ ngươi không?
Nàng hơi cúi người, hơi thở như lan nói:
– Gϊếŧ ngươi có tốt không?
Chuôi đao trên tay người khác.
Mũi đao chỉ vào mình.
Đã nắm chắc sinh tử, vậy cũng không có gì đáng hỏi nữa.
Đương nhiên đã sống chết do người, càng không có gì đáng để trả lời.
Nhưng Vô Tình lại trả lời:
– Không tốt.
Tập Mai Hồng lại hơi ngạc nhiên:
– Không tốt? Ngươi không muốn chết? Hay cho rằng ta sẽ không gϊếŧ ngươi?
– Ta không muốn chết.
Vô Tình nói:
– Cũng sẽ không chết.
Đôi môi đỏ tươi của Tập Mai Hồng nhếch lên:
– Mạng của ngươi nằm trong tay ta, ngươi muốn sống tiếp phải xem bản cô nương có cao hứng hay không.
Vô Tình hỏi nàng:
– Nhưng ta thích sống, không thích chết.
Đôi mày như đao của Tập Mai Hồng nhướng lên, mũi đao lại đưa thẳng về trước:
– Ngươi nói như vậy là đang tìm chết.
Vô Tình nhìn lưỡi đao của nàng:
– Ta đã nói rồi, ta không muốn chết.
Đôi môi mỏng của Tập Mai Hồng dẩu lên:
– Ta cũng đã nói, sống chết của ngươi nằm trong tay ta… trừ khi ngươi còn có tuyệt kỹ thứ ba.
Vô Tình nhìn chăm chú vào mũi đao:
– Ta không có tuyệt chiêu thứ ba, nhưng nơi này lại có người sống thứ ba.
Đôi mày thanh tú của Tập Mai Hồng nhíu lại.
Ánh mắt Vô Tình từ mũi đao chuyển đến cổ tay trắng của nàng:
– Cô là một cô gái thông minh, trước khi gϊếŧ một người, dĩ nhiên sẽ suy nghĩ được mất.
Con ngươi nhẵn bóng của Tập Mai Hồng đảo một cái.
Ánh mắt Vô Tình lại từ cổ tay dời lên mặt nàng:
– Trong cuộc đời luôn có một số chuyện, ngươi thích làm nhưng lại không dám làm; cũng có một số chuyện, ngươi dám làm nhưng lại không thích làm.
Thân hình Tập Mai Hồng khựng ở đó, không di động chút nào, chỉ nói:
– Ngươi nói ta không dám gϊếŧ ngươi?
Vô Tình lại từ trên mặt nhìn thẳng vào mắt nàng:
– Có lẽ, cô căn bản không thích làm chuyện gϊếŧ người.
Tập Mai Hồng chớp chớp mắt:
– Ngươi nói những lời này, có phải muốn dụ ta quay đầu, để ngươi ra tay?
Ánh mắt Vô Tình rời khỏi mắt nàng, do dự một chút, lần này lại hạ xuống trên ngực nàng:
– Nếu như cô nắm chắc, tự nhiên sẽ ra tay, tự nhiên sẽ quay đầu, căn bản không cần ta dụ dỗ.
Tập Mai Hồng bị chàng nhìn như vậy lại cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng thân thể vẫn đứng yên ở đó, ngay cả tư thế cầm đao cũng không dám xê dịch. Giống như Vô Tình không biết võ công hơn nữa phải đối diện với mũi đao, thân hình còn tự nhiên thoái mái hơn nàng nhiều.
Nàng cắn môi dưới, nói:
– Ngươi nói đúng, ta không nắm chắc.
– Cô cũng đã sớm cảm giác được.
Giọng nói của Vô Tình vẫn lạnh lùng:
– Bướm trên đầu cô đã bay đi rồi.
– Bọn chúng thường đi theo ta.
Tập Mai Hồng dường như cũng có cảm xúc:
– Trừ khi gặp phải một số tình hình đặc biệt.
– Ví dụ?
Vô Tình ung dung hỏi một câu.
– Ví dụ như gặp phải kẻ địch.
Tập Mai Hồng cảm khái nói:
– Người ta nói “vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn đến lại từng người bay”… xem ra không chỉ người như vậy, ngay cả chó mèo chim cá bướm cũng như vậy.
– Vậy cũng không trách được người, càng không trách được bướm.
Vô Tình nói:
– Cô vốn là một cô gái xinh đẹp, bươm bướm thích đẹp, tự nhiên sẽ đuổi theo cô. Nhưng cô lại cầm đao, lại muốn gϊếŧ người, sát khí quá lớn, bướm rong chơi chỉ thích người đẹp, không thích kẻ sát nhân.
Tập Mai Hồng lại đỏ mặt vì lời nói này của Vô Tình. Má ngọc của nàng rất trắng, chợt nổi lên hai đám mây đỏ, vô cùng xinh đẹp, đặc biệt mê người. Vô Tình nhìn thấy trong lòng cũng khẽ động.
– Ngươi đang nói giúp bươm bướm? Hay là nói giúp chính mình?
Tập Mai Hồng xì một tiếng nói:
– Ngươi là danh bổ một đời, vào thời khắc không biết sống chết này, còn nói những lời phóng túng như vậy!
Nàng biết ánh mắt của Vô Tình dừng lại trước ngực mình, nhưng thân hình hơi nghiêng về phía trước của nàng lại không thể thay đổi.
Thay đổi trước giờ đều phải trả giá.
– Ta luôn có sát khí, cũng đã quen gϊếŧ người, những con bướm nhỏ này vốn thích sát khí của ta.
Tư thế của Tập Mai Hồng không thay đổi, mũi đao lại hơi vạch lên:
– Có lẽ bọn chúng không thích sát khí của người khác.
Nàng bổ sung một câu:
– Bọn chúng không thích người khác muốn gϊếŧ ta.
Vô Tình cười:
– Ta cũng không muốn gϊếŧ cô.
– Quả thật không phải ngươi.
Tập Mai Hồng khéo léo xoay cổ tay ngọc, mũi đao liền lay động trước mặt Vô Tình, chiếu rọi lên mặt chàng từng vệt sáng:
– Nếu như ngươi muốn gϊếŧ ta, vừa rồi cũng sẽ không phát ra bốn món ám khí, kịp thời giúp ta ngăn cản “Thanh Điện Toa”, còn đánh văng ta, hóa giải lực lượng chính của “Thanh Quang Phá Khí Kiếm”.
– Cô ta dĩ nhiên không phải nói ngươi.
Chợt nghe một giọng nói sắc bén cất lên:
– Người muốn gϊếŧ cô ta đương nhiên là ta.
Người nói chuyện ở trong động.
Hơn nữa còn ở sau lưng Tập Mai Hồng.