Chương 9: Cơ Duyên Thứ Hai Đến!

Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa. Bây giờ đã là ngày tận thế thứ bảy, Lý Lân sớm ăn xong bữa trưa, sau đó lại kiểm tra hành lý của mình.

Hôm nay hắn sẽ rời đi.

Khu chung cư từ lâu đã không có nước, điện, gas và người dân ngày càng rơi vào tuyệt vọng.

Sự im lặng của màn đêm vô cùng tra tấn lòng người.

Không còn hy vọng, một số người không chịu nổi áp lực đã chọn cách tự sát để kết thúc mọi chuyện.

Tình trạng này sẽ ngày càng phổ biến hơn trong tương lai.

“Tên: Lý Lân.”

“Cấp bậc: 8 (83%)”

“Thể chất: 32.8 (28.9*1.1+1)”

“Sức mạnh: 21.4”

“Nhanh nhẹn: 19.5”

“Tinh thần: 19.5”

“Điểm thuộc tính: 0”

“Kỹ năng: Thiện Xạ cao cấp (18%).”

[Thiện Xạ cao cấp: Sau khi nhắm chuẩn, bạn chắc chắn có thể bắn trúng mục tiêu trong phạm vi hai trăm mét.]

Trong vài ngày qua, hắn đã điên cuồng tiêu diệt gần hai nghìn con Zombie, cũng như hơn hai mươi con Zombie chó và Zombie mèo đơn lẻ.

Trong thành thị có rất nhiều chó và mèo hoang, khi chúng tiếp xúc với tia bức xạ đen sẽ biến thành những con Zombie thú.

Đương nhiên, phần lớn là những con tránh trong chỗ khuất, không bị tia bức xạ màu đen chiếu trúng, nhưng sau đó lại ăn thịt thối của xác Zombie, cuối cùng dẫn tới biến dị.

Lúc này, cấp bậc của hắn đã đột phá tới cấp tám, thể chất đạt đến mức đáng sợ là 32,8 điểm, ba thuộc tính còn lại cũng tăng lên gấp đôi!

Giá trị kinh nghiệm mỗi lần thăng cấp đều tăng gấp đôi, để thăng cấp từ cấp tám lên cấp chín, hắn cần săn gϊếŧ 1.280 con Zombie, hiện tại hắn đã gϊếŧ hơn 1.000 con Zombie, và còn cần thêm khoảng 220 con Zombie nữa để thăng cấp.

Mà kinh nghiệm cần thiết cho mỗi lần thăng cấp kỹ năng vẫn như cũ là tăng lên gấp mười lần, hắn cần phải săn gϊếŧ một vạn (10.000) con Zombie.

Đây là một con số vô cùng đáng sợ.

Mặc dù ở kiếp trước hắn đã sống được hai mươi tám năm sau ngày tận thế, nhưng tổng cộng cũng không có săn gϊếŧ được một vạn (10.000) con Zombie bao giờ.

Dù sao giai đoạn đầu hắn không có sức mạnh để đi săn, ở giai đoạn sau có được sức mạnh thì thành phố đã bị Zombie chiếm giữ càng trở nên nguy hiểm hơn.

Tất nhiên, mặc dù nói là đang săn gϊếŧ Zombie, nhưng Zombie ở đây có nhiều đơn vị đo lường khác nhau.

Một vạn (10.000) con Zombie thường tương đương với một ngàn con Zombie chó.

Được rồi!

Con số này cũng đáng sợ như nhau.

Nhưng nếu tính toán lại, hắn chỉ cần gϊếŧ thêm 22 con Zombie chó cho lần nâng cấp tiếp theo, điều này chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?

Nhưng bây giờ hắn đã không còn mũi tên nào nữa.

Loại mũi tên chất lượng kém mua sáu mao tiền một mũi cũng không còn dư lại cây nào, còn loại mũi tên bằng carbon nguyên chất gắn lông vũ thật có giá hơn 10 tệ một cây thì chỉ còn lại 50 mũi.

Đối với những mũi tên bằng gỗ bạch dương có đặc tính xuyên giáp, thì còn bốn mũi.

Hắn vốn đã rất tiết kiệm trong việc sử dụng, nhưng đôi khi những mũi tên bắn ra không thể lấy lại được.

Chỉ còn lại bốn mũi tên xuyên giáp, vậy thì phải dùng nó ở những việc thật sự cần thiết, tận dụng tối đa mọi thứ và tối đa hóa lợi ích.

Sau khi điều chỉnh trạng thái của bản thân một chút, Lý Lân đeo mặt nạ phòng độc lên rồi đi xuống lầu, trên lưng đeo một cái ba lô như thường lệ.

Để gây nhầm lẫn cho công chúng những ngày này, mỗi ngày hắn đều đeo ba lô đi ra ngoài.

Chỉ khác nhau là trước kia hắn đeo ba lô ra ngoài rồi lại quay về, nhưng lần này hắn sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Khu chung cư này của họ thật sự rất thê thảm, không có Linh Tụy (Quả Cầu Có Ánh Sáng Nhạt Màu Đỏ) rơi xuống.

Nhưng khu chung cư Kim Ngân ở đối diện lại rất may mắn, có một quả Linh Tụy rơi xuống.

Hắn không biết cuối cùng là ai đã nhặt được nó, nhưng hắn lại biết vị trí đại khái.

Bởi vì đây là chính mắt hắn nhìn thấy khi đứng trên ban công.

Mặc dù trên đường phố có rất nhiều Zombie, nhưng hắn gần như đã tiêu diệt hết chúng, trên mặt đất đầy là xác của Zombie.

Rốt cuộc, hơn hai nghìn con Zombie đã không bị gϊếŧ một cách vô ích.

Hắn không chỉ tiêu diệt hết lũ Zombie trên con phố này mà còn dọn sạch lũ Zombie ở trên phố của khu chung cư Kim Ngân đối diện.

Mọi thứ chỉ để chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Tuy rằng hắn tiêu diệt Zombie rất nhanh nhưng cũng không thể chống chọi được với việc có quá nhiều Zombie.

Chỉ trong một buổi sáng, lũ Zombie đã rải rác lại lang thang từ khắp nơi đến đây.

Xử lý một cách chậm rãi, khống chế lực tay, mỗi một mũi tên đều bắn trúng vào đôi mắt của nó, cố hết sức để giảm thiểu việc mũi tên bị tiêu hao.

Không còn cách nào khác, giàu như nhà địa chủ thì cũng không có dư lương thực.

Thấy đã gần đến giờ, Lý Lân đi đến khu chung cư Kim Ngân để tiếp tục công việc dọn dẹp.

Khi đồng hồ điểm 2h50, Lý Lân có vẻ mệt mỏi, dưới ánh mắt tò mò của những người dân ở tầng trên, hắn đi đến dưới gốc cây lớn giữa tòa nhà bảy và tòa nhà mười một của khu chung cư Kim Ngân để nghỉ ngơi.

Ăn hai viên kẹo sô cô la có hàm lượng calo cao và uống một ít nước để điều chỉnh lại trạng thái của mình.

Lúc trước hắn chỉ nhìn thấy một quả cầu có ánh sáng màu đỏ đáp xuống ở gần đó, nhưng hắn không biết chính xác là ở đâu.

Thời gian chậm rãi điểm đến ba giờ, bầu trời đột nhiên tối sầm xuống, tựa như bảy ngày

trước ngày tận thế xảy ra, toàn bộ bầu trời tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhạt.

Chỉ là sự thay đổi đột ngột này không gây ra sát thương hủy diệt như lần trước mà ngược lại là những quả cầu ánh sáng màu đỏ nhạt rơi từ trên trời xuống.

Và một trong những quả cầu ánh sáng màu đỏ nhạt tình cờ rơi xuống nóc của tòa nhà số bảy nơi mà Lý Lân đang nghỉ ngơi.

Trong phút chốc, Lý Lân bắt đầu di chuyển.

Chỉ trong vòng hai mươi giây, hắn đã lên tới đỉnh tòa nhà.

Lý Lân vô cùng phấn khích khi nhìn thấy một quả cầu đang lập lòe ánh sáng nhạt màu đỏ, chỉ to bằng ngón tay cái.

Lần này hắn cuối cùng cũng có thể nắm bắt được cơ hội.

Cầm quả cầu ánh sáng màu đỏ nhạt trong lòng bàn tay, một cảm giác ấm áp bao trùm lấy hắn.

Tạm thời không thể hấp thu, cần chờ thêm hai mươi phút nữa.

Cơ duyên trên trời rơi xuống, lần nào cũng như vậy!

Có vẻ như ai đó đã cố tình làm vậy để người ta tranh giành nó, người chiến thắng cuối cùng sẽ quyết định quyền sở hữu nó.

Trong hai mươi phút này, bất cứ ai có tham vọng đều tranh nhau đến máu chảy thành sông để có được nó.

Hoặc là gϊếŧ chết tất cả kẻ địch, hoặc là bị kẻ địch gϊếŧ chết.

Cất nó vào túi quần, Lý Lân lấy kính viễn vọng ra, tiếp tục tìm kiếm vị trí tiếp theo của quả cầu ánh sáng màu đỏ nhạt.

Một quả là để bảo đảm, hai quả là để phòng ngừa tranh giành, ba quả thì thật sự là của từ trên trời rơi xuống.

Nhưng khi hắn nhìn về một hướng, vừa định đi xuống lầu rời đi, thì hắn lại nghe thấy tiếng động từ hành lang truyền đến.

“Bùm...!”

Một chân đá văng cửa sân thượng ra, Lý Lân nhìn thấy bảy tám người cầm rìu chữa cháy đứng ở đầu cầu thang.

Nhìn kỹ thì có sáu nam và hai nữ.

Nhìn thấy Lý Lân đá cửa văng ra, bọn họ không khỏi lùi lại một bước.

Họ đã nhìn thấy rất nhiều thủ đoạn và kỹ năng bắn tên thần kỳ của Lý Lân trong vài ngày qua.

Lý Lân hơi nhíu mày hỏi: “Các người muốn làm gì?”

Thanh tửu hồng nhân diện, tài bạch động nhân tâm. (Rượu ngon đỏ mặt người, tiền tài động lòng người.)

Khi du͙© vọиɠ lấn át lý trí thì sẽ xảy ra những tình huống không có lý trí.

Chỉ thấy một người đàn ông đứng ở phía trước nói: “Hãy giao thứ vừa nãy ra đây.”

Lý Lân lại hỏi: “Thứ gì?”

Trong lúc nói chuyện, Lý Lân cũng đang quan sát tình hình kẻ địch, nhất là xem trong tay họ có vũ khí nào có thể uy hϊếp được mình không?

“Anh đã mạnh như vậy rồi, lấy bảo vật kia cũng không có tác dụng gì?”

Giơ chiếc rìu chửa cháy trong tay lên, một người khác trả lời: “Sao anh không đưa nó cho chúng tôi và chúng tôi sẽ để cho anh rời đi!”

Không ai là kẻ ngốc, chứ đừng nói đến những người hiện đại đã bị đầu độc bởi nhiều tiểu thuyết và phim ảnh.

Họ biết rõ hơn ai hết bảo bối kia là gì.

Lý Lân hỏi ngược lại: “Theo ý của anh, tài bắn cung của tôi là do thứ vừa nãy mà có sao?”

“Không phải vậy sao?”

Người lên tiếng trước trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi: “Nếu không có được bảo bối, sao anh có thể mạnh mẽ như vậy?”

“Đúng vậy.”

Những người khác cũng hùa theo, “Đem bảo bối giao ra đây, chúng tôi sẽ thả cho anh đi!”

“Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết kỹ năng mạnh nhất của anh là bắn cung, một khi bị chúng tôi tiếp cận, ở khoảng cách gần như vậy và bị chúng tôi vây bắt, anh sẽ chẳng là cái gì cả đâu.”

Lý Lân cười lạnh nói: “Nếu tôi không lấy gì thì sao? Các người sẽ ra tay?”

Mọi người nhìn nhau, bầu không khí không khỏi có chút xấu hổ: “Cái này…”

Súng bắn chim đầu đàn, ai xông lên trước chắc chắn sẽ bị Lý Lân phản công điên cuồng.

Nói không chừng liền sẽ mất mạng.

Hơn nữa, bảo bối chỉ có một, nếu là xông lên trước rồi bị thương, sau đó phải làm sao bây giờ?

Tám người này có tám loại suy nghĩ, mỗi người đều có những động cơ thầm kín, mỗi người đều có kế hoạch nhỏ của riêng mình.

Thấy bọn họ không có hành động nào, Lý Lân có chút không kiên nhẫn.

Hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Nghĩ đến đây, Lý Lân lập tức cởi chiếc ba lô đang mang trên lưng xuống.

Hắn thản nhiên lấy chiếc rìu chữa cháy đang treo ở bên cạnh xuống.

Không chút do dự, hắn cầm rìu lên rồi lao thẳng vào người gần mình nhất.