Chương 10: Chiến Thần Cầu Thang

Vẻ mặt bọn họ hơi giật mình, không ngờ Lý Lân lại quả quyết như vậy, dám một mình xông lên chống lại tám người bọn họ. Chỉ trong giây lát khi bọn họ đang kinh ngạc, Lý Lân đã vượt qua bậc thang vốn chỉ có năm sáu bậc ngay lập tức tới trước mặt của bọn họ.

Rìu chữa cháy giáng xuống với một lực rất lớn, lưỡi rìu được đặc biệt mài bén và tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Trong phút chốc, người ở phía trước chỉ kịp giơ rìu lên đỡ.

Đáng tiếc chiếc rìu của Lý Lân nhanh hơn.

“Bịch...!”

Một rìu bổ xuống, một nửa đầu của người đàn ông đã biến mất.

Máu tươi ngay lập tức phun lên bức tường bên cạnh và phun cả lên một số người đứng ở gần đó.

Bị máu tươi xối thẳng vào mặt, những người đó càng thêm choáng váng, có vài người chân nhũn ra, giống như những con cừu non đang chờ bị làm thịt.

Gϊếŧ người?

Đó là việc xa xôi cỡ nào!

Nói thì chắc chắn ai cũng từng nói vậy, nhưng nếu muốn gϊếŧ người thật, thì có mấy người dám làm?

Các chiến thuật cùng nhau tấn công mà mọi người đã thảo luận trước khi đến đây, nào là dụ địch vào sâu, đánh chó rơi xuống nước, không đuổi theo khi địch đang tuyệt vọng, v.v, nhưng giờ đây những dự tính trước đó đều không còn hiệu quả nữa.

Kẻ địch ngơ ngác, run rẩy, nhưng tay của Lý Lân vẫn không dừng lại, nhanh chóng giơ rìu chữa cháy lên và chém xuống.

“Bịch...!”

Lại chặt đứt cổ một người, máu phun ra hai mét lập tức đánh thức những người đang choáng váng lại.

“Má ơi!”

“Chạy mau!”

Cũng không biết là ai hét to một tiếng, đánh rơi chiếc rìu trên tay, quay người bỏ chạy.

Vừa chạy vừa hét: “Mày không phải người, mày là ác ma, là ác ma gϊếŧ người không chớp mắt!”

Một người hét lên rồi bỏ chạy, những người còn lại hoàn toàn cũng mất hết đi dũng khí, họ ném từng chiếc rìu chữa cháy của mình đi và bỏ chạy tán loạn.

Vứt bỏ vũ khí thì lúc này đây họ thực sự trở thành những con cừu bất lực.

Đối với Lý Lân mà nói, dù bọn họ có vứt bỏ vũ khí thì vẫn là kẻ địch.

Mấy người chen chúc trong hành lang thì đương nhiên chạy không nhanh được, Lý Lân lại dùng rìu bổ xuống, trúng vào lưng một người.

Máu phun ra, một thi thể bất đắc dĩ ngã xuống.

“Đừng gϊếŧ tôi!”

“Xin anh đừng gϊếŧ tôi!”

“Chỉ cần anh thả tôi đi, tôi hứa với anh sẽ làm bất cứ điều gì!”

“Tôi đồng ý làm người phụ nữ của anh, nhà tôi có rất nhiều tiền, tất cả đều cho anh hết!”

Thấy thủ đoạn tàn nhẫn và không hề nương tay của Lý Lân, người phụ nữ chạy chậm nhất bị dọa đến mức mất không chế đái luôn ra quần, rồi quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, chỉ cầu có thể tha cho cô một mạng.

Chỉ tiếc, đối mặt với sự quỳ xuống xin tha của cô, Lý Lân thậm chí còn không thèm đếm xỉa tới, trực tiếp dùng rìu chém rớt đầu cô ra.

Nếu đã ra tay, vậy thì chỉ có thể gϊếŧ sạch toàn bộ.

Tận thế, sẽ không có ai khen ngợi hay cảm ơn lòng tốt của bạn.

Họ sẽ chỉ đâm sau lưng bạn khi bạn yếu đuối nhất.

Vậy thì…

Tới lượt người tiếp theo.

Hắn đang vội.

Vụ gϊếŧ người kinh hoàng phía sau khiến những người chạy phía trước càng thêm kinh hãi, họ chỉ tiếc rằng cha mẹ chỉ sinh họ ra với hai cái chân.

Điều khiến họ tuyệt vọng nhất là người phụ nữ chạy phía trước bị trượt chân và ngã thẳng xuống cầu thang.

Người phía sau không kịp suy nghĩ định dẫm lên người cô ta để vượt qua, nhưng lại bị người phụ nữ té ngã ôm chặt đùi lại.

“Vương Hạo, đừng bỏ rơi tôi!”

“Cầu xin anh đừng bỏ rơi tôi, tôi đồng ý kết hôn với anh!”

“Tôi không cần sính lễ 50 vạn, xin hãy đưa tôi đi theo với!”

Người phụ nữ dùng hết sức bình sinh để ôm lấy đùi người đàn ông, rồi kêu cứu.

Nhưng tiếng kêu cứu của cô không khơi dậy được sự thương cảm của người đàn ông này, người đàn ông đá vào người phụ nữ không thương tiếc và chửi bới: “Con khốn này, buông tao ra, buông tao ra!”

Trong lúc mắng mỏ, người đàn ông càng đá mạnh hơn.

Tất nhiên, trong khi đá, cũng không quên tiếp tục mắng mỏ.

“Con khốn!”

“Đồ gái điếm!”

“Mày mau buông tay ra!”

“Mày…!”

Nhưng đúng lúc hắn đang định tiếp tục chửi rủa thì một lưỡi rìu dính đầy máu đã giáng xuống.

“Bịch...!”



Sau khi gϊếŧ liên tiếp tám người, Lý Lân không kịp lau sạch vết máu dính trên người, liền lấy ra hai lọ nước hoa cay nồng kém chất lượng đổ lên người.

Mùi máu sẽ kí©h thí©ɧ đám Zombie tới, nhưng hiện tại hắn không có thời gian để làm sạch mùi máu.

Hắn phải chạy đến nơi vừa nhìn thấy ánh sáng nhạt màu đỏ càng nhanh càng tốt.

Nhìn thấy Lý Lân biến mất, cư dân của một số tòa nhà gần đó không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lý Lân đi vào trước, sau đó tám người tay cầm rìu chữa cháy đuổi theo đi vào, cuối cùng chỉ có Lý Lân người đầy máu đi ra.

Kết cục của tám người đó chỉ dùng mông để nghĩ thôi cũng có thể đoán ra được.

Bây giờ tên sát thần này cuối cùng cũng đi rồi, thật sự là quá đáng sợ.

Chỉ hy vọng chính phủ liên bang có thể sớm quay lại xử lý tình hình, khôi phục lại hòa bình trước đây và kéo tất cả những kẻ gϊếŧ người này đi ăn đậu phộng (Đạn).

Tất nhiên, ngoài những người không liên quan gì đến mình này, còn có người thân, bạn bè của tám người đó.

Trong đó có một số người mạnh dạn đi vào theo, nhưng rất nhanh đã chạy ra.

Hơn nữa vừa chạy vừa nôn, nôn đến đau cả ruột gan, nôn đến sắp phun ra cả mật đắng.

Cảnh tượng ở hành lang thực sự quá đẫm máu, giống như cảnh ở địa ngục chỉ có trong phim ảnh.



Ra khỏi khu chung cư Kim Ngân , Lý Lân đi dọc theo con đường về phía Nam.

Cố gắng tránh những Zombie trên đường hết mức có thể, nếu không tránh được, vậy hắn sẽ bắn chết chúng ngay lập tức.

Lúc này mặt trời đang chói chang, trên đường phố cũng không có nhiều Zombie, phần lớn bọn chúng đều ẩn núp trong bóng râm chờ màn đêm buông xuống.

Đối với những con Zombie này, chúng theo bản năng trốn tránh sức nóng thiêu đốt của mặt trời.

Đương nhiên, cũng có một số ít con rất lạ lùng, cho dù trở thành Zombie, chúng nó vẫn thích đi dưới ánh mặt trời, trải nghiệm cảm giác nắng như thiêu như đốt này.

Cả người đầy mùi nước hoa kém chất lượng, tốc độ di chuyển của Lý Lân cũng không chậm, mặc dù lũ Zombie biết có người đi ngang qua mình cách đó không xa, nhưng chúng không có cảm giác thèm ăn vì mùi hăng của nước hoa kém chất lượng.

Chỉ có một số con Zombie cực kỳ tò mò đi theo sau hắn một cách chậm rãi.

Chỉ là tốc độ của bọn chúng không nhanh, một lát sau liền bị Lý Lân bỏ xa.

Sau đó một số câu hỏi nảy ra trong đầu chúng.

“Tôi là ai?”

“Bạn là ai?”

“Đây là ai?”

“Anh ta là ai?”

“Tôi đang ở đâu?”

Sau đó liền hoàn toàn quên mất việc truy đuổi con mồi vừa rồi, tiếp tục lang thang không có mục đích, chờ đợi con mồi tiếp theo đến trước miệng mình.

Xịt nước hoa kém chất lượng là phương pháp phổ biến nhất được các thế hệ sống sót sau này sử dụng để che đậy và thay đổi mùi hương của mình.

Hiệu quả rất tốt nhưng mùi nước hoa kém chất lượng vẫn đọng lại rất lâu sau đó.

Tất nhiên, nếu ngửi đủ mùi này rồi, bạn cũng có thể đổi sang loại nước hoa khác để xịt lên cơ thể.

Cẩn thận tới gần địa điểm, Lý Lân cố gắng không phát ra âm thanh.

Nép mình vào sau một chiếc ô tô, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một quả cầu nhỏ màu đỏ nhạt, giống hệt quả cầu trên tay hắn, to bằng ngón tay cái.

Lúc này, quả cầu ánh sáng màu đỏ nhạt rơi xuống một mảnh cỏ, xung quanh là hơn chục con Zombie đang tận hưởng bóng mát dưới bóng cây gần đó.

Mười chín phút đã trôi qua kể từ khi quả cầu ánh sáng đỏ nhạt rơi xuống, và vẫn còn thời gian.

Với hơn chục con Zombie, cho dù hắn bắn một mũi tên trong ba giây cũng hoàn toàn đủ.

Huống hồ, hắn căn bản không cần tới ba giây để bắn một mũi tên.

Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị giương cung lên và bắn một mũi tên thì…

“Rắc...!”

Đột nhiên, từ vị trí ẩn nấp của hắn vang lên một âm thanh chói tai, kính chắn gió của ô tô nổ tung.

Lập tức quay đầu lại, Lý Lân nhìn thấy một người đàn ông cầm súng hơi ở tầng trên của khu đối diện, nhướng mày cười nhạo hắn.

Khoảng cách giữa hai người là gần sáu mươi mét.

Đây là tận thế, không có bất cứ lý do gì, mặt tối trong bản chất con người đã hoàn toàn bùng nổ.

Lý Lân hít một hơi thật sâu, nhanh chóng giương cung lên và lắp mũi tên vào, liền mạch lưu loát.

Cũng không thèm nhìn tới, hắn thuận tay vung tên lên, mũi tên trong tay bay ra ngoài kèm theo một tiếng “Vèo!”.

“A...!”

Chỉ một tiếng kêu ngắn ngủi, người đàn ông vừa rồi còn rất kiêu ngạo che mũi tên cắm sâu trong cổ họng của mình với vẻ mặt không thể tin được.

“Hô… Hô… Hô…!”

Đến khi hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, người đàn ông nhanh chóng lắc lư và ngã xuống đất.

Bất kể người đàn ông chỉ còn sống được vài phút có hối hận về hành động khıêυ khí©h vừa rồi hay không?

Lý Lân không để ý, ánh mắt nhìn về phía bọn Zombie đang loạng choạng đi tới sau khi bị kích động.

Đối với hắn mà nói, việc gϊếŧ chết hàng chục con Zombie bằng cung tên là điều vô cùng dễ dàng.

Nhưng tình hình bây giờ đã khác, sắp tới hai mươi phút rồi.

Khi hết thời gian, quả cầu ánh sáng màu đỏ nhạt sẽ tự động vỡ ra và bị sinh vật gần nó nhất hấp thụ.

Không có chút do dự nào, Lý Lân đã sớm nghĩ tới tình huống như vậy.

Hắn lấy ra một chiếc túi kín từ trong ba lô, ném nó về phía trước bên phải, rồi lại lắp tên kéo cung và bắn một mũi tên.

“Phụt...!”

Chiếc túi bịt kín bị mũi tên đang lao tới với tốc độ cao bắn trúng, vô số chất lỏng màu đỏ tràn ra ngoài.