Ngày thứ tám của tận thế. Mười giờ sáng, cái nắng gay gắt của mặt trời đã dần lộ rõ.
Lý Lân lặng lẽ bước đi trên con đường rộng rãi có tám làn xe, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Hai bên đường có rất ít Zombie, khi nhìn thấy Lý Lân đang đi tới từ cách đó không xa, chúng không có cảm giác thèm ăn đối với một con mồi có mùi hăng như vậy.
Con đường này tuy có chút vòng vèo nhưng lại đủ rộng, kéo dài về mọi hướng, nếu có vấn đề gì phát sinh, cũng đủ để cho hắn bình tĩnh xử lý, có nhiều cơ hội sống hơn.
Dù đường rộng nhưng lại có rất nhiều ô tô đậu trên đường, hầu hết đều bị hư hỏng do va chạm ở các mức độ khác nhau và còn gây cản trở giao thông.
Khoảnh khắc tia bức xạ màu đen chiếu xuống, tất cả những người đối mặt trực tiếp với nó đều bất tỉnh, kể cả người đang điều khiển máy móc cũng giống nhau.
Xe đạp, xe đạp điện, xe máy, xe ba bánh, ô tô, tàu thuỷ, phi cơ…
Vào ngày này, vô số tai họa đã xảy ra.
Di chuyển dọc đường đi, thỉnh thoảng có những tiếng động phát ra từ những chiếc ô tô mất lái tông vào lề, là lũ Zombie bị nhốt ở bên trong.
Đối mặt với ánh nắng thiêu đốt trên bầu trời, số phận của chúng đã được định sẵn là bị bốc hơi thành Zombie khô.
“Cứu với!”
“Cứu với!”
…
Nhìn thấy Lý Lân thong thả đi trên đường, những người trong các khu chung cư ở hai bên quốc lộ đều không khỏi kêu cứu.
Chỉ tiếc, những lời kêu cứu ồn ào này chẳng có tác dụng gì ngoại trừ việc thu hút thêm nhiều Zombie.
Tất cả họ đều chưa thực sự thức tỉnh và vẫn đặt hy vọng vào người khác.
Lý Lân không phải là chúa cứu thế.
Ít nhất bây giờ thì chưa phải.
Đi bộ đều đều chậm rãi, Lý Lân khống chế tốc độ đi của mình, nhiệt độ ngoài trời dần dần tăng lên, trên người mùi nước hoa kém chất lượng càng nồng nặc hơn.
Hắn đi thử một chút, đến gần con Zombie trong vòng năm mét, con Zombie thực sự lùi lại vài bước, vẻ mặt chán ghét và bỏ đi đến một nơi khác.
Hẳn rất đắc ý khi bị lũ Zombie từ chối.
Đây là hiệu quả mà hắn muốn.
Mũi của con Zombie chó còn nhạy hơn, nên càng thêm không có hứng thú gì với hắn, hắn chưa kịp đến gần thì nó đã hoảng sợ bỏ chạy mất rồi.
Cứ như vậy, Lý Lân mất ba tiếng đồng hồ và đi một vòng dài trước khi đến CLB bắn cung Ưng Nhãn.
Lấy kính viễn vọng ra, Lý Lân cẩn thận quan sát tình hình của CLB bắn cung Ưng Nhãn.
CLB có sáu tầng, mỗi tầng rộng gần 2.000 mét vuông, rất rộng rãi.
Điều đầu tiên lọt vào trong tầm mắt chính là tấm biển màu xanh lá cây bắt mắt, cánh cửa đóng kín bên dưới và xác Zombie nằm ngổn ngang ngoài cửa.
Trên những thi thể này cắm đầy mũi tên, thật giống như người rơm trong câu chuyện về thuyền cỏ mượn tên của Gia Cát Lượng.
Cách đây không lâu nơi này đã có một trận chiến!
Không, hẳn là lúc nào cũng có trận chiến!
Chỉ thấy một con Zombie lắc lư đi tới, lập tức có bảy tám mũi tên bay ra khỏi cửa sổ tầng hai.
Đáng tiếc, đa số mũi tên đều bắn trượt, chỉ có ba mũi tên bắn trúng Zombie, nhưng không bắn trúng điểm yếu của nó.
Zombie không cảm giác được sự đau đớn, không hiểu tại sao lại bị tấn công, nó ngơ ngác nhìn bốn phía, nhưng vẫn bị bảy tám mũi tên bay tới chào đón.
Lần này may mắn, có một phát trúng vào đầu nó, nhưng do lực bắn không đủ nên không thể xuyên qua hộp sọ của con Zombie này.
“Grào...!”
Cảm nhận được một mối nguy hiểm không thể giải thích được, con Zombie khàn khàn gầm lên, cảm thấy có chút bồn chồn, cuối cùng quay người, loạng choạng hướng về phía bên kia mà đi.
Lý Lân không vội đến đó vì lòng người trong thời tận thế là khó lường nhất và còn đáng sợ hơn cả lũ Zombie.
Bên trong CLB có người, có lẽ là ai đó đến chơi ngày hôm đó và cuối cùng đã bị mắc kẹt ở bên trong.
Nhưng như vậy cũng rất may mắn.
Trong CLB có rất nhiều đồ ăn, lại có rất nhiều cao thủ giỏi sử dụng cung tên nên tạm thời không có nguy hiểm gì đến tính mạng.
Cứ như vậy, Lý Lân đứng cách xa khoảng trăm mét, lặng lẽ quan sát bằng kính viễn vọng.
Chỉ là từ góc độ này hắn không thể nhìn thấy tình hình trong tầng hai, cũng không biết ở đó có người quen cũ của mình hay không.
Hơn nữa, đối với những người đó, có thể họ chỉ vừa nhìn thấy hắn vài ngày trước.
Nhưng hắn đã không gặp họ suốt hai mươi tám năm rồi.
Hắn có thể cảm thấy quen thuộc với những người này, nhưng vẫn hơi khó để gọi được tên bọn họ.
Từ từ chờ đợi, hắn không bao giờ thiếu sự kiên nhẫn.
Nếu không kiên nhẫn, hắn có lẽ đã chết vô số lần rồi.
Vì sự hiện diện của hắn, những con Zombie còn lại gần đó cũng lần lượt rời đi, coi hắn như một sinh vật đáng ghét nào đó.
Bắt đầu từ một giờ chiều, Lý Lân lặng lẽ quan sát suốt bốn tiếng đồng hồ dưới cái nắng thiêu đốt.
Thời gian đã đến năm giờ, lúc hắn đang muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy thứ mình muốn thấy.
Bảy người, bốn nam ba nữ, từ khu chung cư đối diện chạy tới, phía sau bị rất nhiều Zombie truy đuổi, ít nhất là bảy mươi, tám mươi con.
Bốn nam và ba nữ kia chạy nhanh nhất có thể đến trước cửa CLB bắn cung Ưng Nhãn và lớn tiếng kêu cứu.
“Mở cửa!”
“Cứu mạng!”
“Xin hãy mở cửa nhanh lên!”
Chẳng bao lâu, một cánh cửa nhỏ được mở ra, cả bảy người đều được đưa vào.
Bảy mươi, tám mươi con Zombie từ phía sau lao tới, những mũi tên rải rác từ các tầng trên rơi xuống, tuy nhiên, do phần lớn các mũi tên không đủ mạnh nên rất khó gây ra sát thương hiệu quả cho những con Zombie bên dưới.
Tất nhiên, cũng có những người lợi hại, những mũi tên mạnh mẽ và chính xác, có thể liên tiếp bắn trúng đầu của nhiều con Zombie.
“Ồ...!”
“Lợi hại!”
“Lưu thiếu là cao thủ thiện xạ!”
“Chị Ngô cũng không tệ!”
Mơ hồ, Lý Lân nghe thấy tiếng reo hò vang lên từ CLB truyền ra ngoài, chứng tỏ bên trong có rất nhiều người.
Tuy nhiên, tiếng ồn ào náo nhiệt ngày càng lớn, phía dưới Zombie tụ tập ngày càng nhiều, số lượng chẳng mấy chốc đã vượt quá hai trăm.
Lúc này, những người ở tầng trên dường như đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cuối cùng cũng ngừng bắn tên, đồng thời, tiếng hò reo ở tầng trên cũng dừng lại.
Cứ như vậy, sau khi tụ tập được một lúc, đám Zombie bên dưới đã lấy lại bình tĩnh và bắt đầu từ từ chậm rãi tản ra từ phía ngoài.
Đương nhiên, cũng có một số con Zombie đợi mãi không đi, nhưng cũng bị một mũi tên gắn pháo thu hút đi ra ngoài.
“Vèo...!”
Mũi tên được bắn ra ngoài và bất ngờ nổ tung cách đó hơn trăm mét.
“Bùm...!”
Những Zombie vây xung quanh bên ngoài nghe thấy tiếng động, chúng lắc lư cơ thể đi về phía trung tâm vụ nổ.
Lý Lân thật sự muốn chửi má nó.
Hắn đang ẩn nấp ở đây rất tốt, cũng không trêu chọc ai, tại sao lại có một mũi xuyên vân tiễn (Mũi Tên Xuyên Trời) bay tới?
Nhất chi xuyên vân tiễn, thiên quân vạn mã lai tương kiến. (Một cây xuyên vân tiễn, thiên quân vạn mã tới gặp nhau.)
Thiên quân vạn mã thì hắn không nhìn thấy mà chỉ thấy có hàng chục con Zombie đang chen chúc lại đây!
Hơn nữa không chỉ hàng chục con Zombie này mà cả những con Zombie gần đó cũng bị thu hút mà đi tới.
Bây giờ loại nước hoa kém chất lượng trên người hắn cũng không có tác dụng, bởi vì bây giờ Zombie bị bản năng săn mồi điều khiển, cho dù trước mặt có vách đá chúng cũng sẽ chen chúc mà nhảy xuống.
Không còn cách nào khác, Lý Lân chỉ có thể từ nơi ẩn nấp đi ra, giơ chân chạy về phía sau.
Trong tay hắn không có đủ mũi tên, muốn dùng phương pháp công kích từ xa để tiêu diệt hết đám Zombie này cũng làm không được.
Lựa chọn duy nhất là tạm thời rút lui và xem xét tình hình sau.
Nhưng mà hắn cũng không phải không có thu hoạch, người trong CLB đều đồng ý tiếp nhận người ngoài vào bên trong!
Điều này rất quan trọng.
Bên này Lý Lân chạy trốn, trên lầu bên kia có mấy người đang cầm kính viễn vọng quan sát.
Một thanh niên mặc áo khoác đen nói: “Ồ không, hình như có người ở đó.”
“Có người?”
Vừa nghe lời này, những người có kính viễn vọng trong tay bắt đầu quan sát cẩn thận.
“Thật sự có người, trên lưng còn đeo một cây cung, chẳng lẽ tên đó đến từ CLB của chúng ta?”
Những người khác cũng nhìn thấy bóng người đang chạy về phía xa.
Lúc này có người hỏi: “Có phải chúng ta đã hại anh ta rồi không?”
“Anh ta chạy nhanh như vậy, hẳn là có thể trốn thoát.”
Người đầu tiên phát hiện ra Lý Lân nói: “Hơn nữa, chết thì chết đi, ai bảo anh ta trốn ở đó chứ?”
Quan sát một hồi, có người từ từ nói: “Vừa rồi người kia hình như là Lý Lân, tôi nhận ra cung của anh ta!”
…
Chú Thích:
(CLB: Câu Lạc Bộ.)