Chương 16: Nội Chiến!

Sau khi Lý Lân chạy trốn đến nơi an toàn, đám Zombie đuổi theo hắn cũng chết sạch.

Lúc này trời đã về đêm, Lý Lân quyết định tìm một chỗ để nghỉ ngơi qua đêm nay.

Lý Lân nhờ vào hai mươi mốt điểm nhanh nhẹn và hai mươi ba điểm sức mạnh, đã làm ra được rất nhiều chuyện.

Hắn nhẹ nhàng leo lên theo đường ống, đến một tòa chung cư có bốn tầng.

Khu vực này không có bất kỳ người nào, Lý Lân đi vòng quanh kiểm tra một chút đã bắt gặp ba quả táo và vài gói mì tôm hết đát.

Hắn cũng phát hiện, nước trong máy đun chỉ còn lại một nửa, tuy vậy nhiêu đó cũng đủ cho hắn dùng rồi.

Hắn thật sự không ngờ, CLB bắn cung Ưng Nhãn này lại thu nhận và giúp đỡ những người sống sót từ bên ngoài vào.

Chuyện này vừa là một tin xấu vừa là tin tốt với Lý Lân.

Chuyện tốt ở đây Lý Lân muốn nói là, hắn không cần tốn nhiều công sức để lập kế hoạch gia nhập với nhóm của bọn họ.

Ngược lại, tin xấu là nếu như hắn tham gia chung với nhóm này rất có thể Lý Lân sẽ trở thành người lao động không công cho đám người kia.

Mọi người nên biết, khi đã đặt lên câu thu nhận và giúp đỡ những người còn sống sót, đồng nghĩa với việc bạn phải cung cấp đồ ăn thức uống và đảm bảo cho họ đời sống sinh hoạt cần thiết như thường ngày.

Nếu như bạn không thể bảo đảm được cuộc sống ấm no mỗi ngày cho họ, chắc chắn đám người còn sống sót nhìn vẻ ngoài hiền hòa và ít nói, đáng yêu kia sẽ hóa thành sói đói rồi cắn ngược lại bạn.

Lúc này, Lý Lân mà tham gia cùng nhóm đó, chắc chắn hắn sẽ rơi vào vũng bùn lầy, không vùng vẫy và không thể nào thoát ra được.

Bây giờ với thế chất hiện tại của Lý Lân, hắn đã bất khả chiến bại với việc đơn thân độc mã chiến đấu, vậy nên hắn hoàn toàn không sợ khi bị mười mấy người bao vây rồi tấn công.

Nhưng cơ thể của hắn vẫn còn là của người trần mắt thịt, cho nên dù thế nào đi nữa tính ra thì cũng mạnh mẽ hơn người bình thường một xíu.

Dù sao khi Lý Lân trúng tên, bị thương, bị chém rớt đầu, hắn cũng sẽ chết.

Tính ra hiện tại chỉ có mỗi chiến thuật biển người mới có tác dụng với hắn.

Đặc biệt là trong không gian kín, nó sẽ làm hạn chế việc hắn sử dụng sức mạnh của mình.

Vậy nên, lựa chọn tốt nhất của Lý Lân là âm thầm tích lũy sức mạnh rồi tạo cho tất cả mọi người một sự bất ngờ.

Nhưng hắn lại không thể không vào CLB bắn cung Ưng Nhãn, bởi bây giờ số lượng mũi tên của hắn còn lại vô cùng ít ỏi, cần phải được bổ sung gấp.

Nếu như không có mũi tên, thì tốc độ lên cấp của hắn sẽ giảm và cực kỳ chậm.

Chuyện không thể sử dụng tốc độ nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ giống như một cuộc tự tử mãn tính đối với Lý Lân.

Nhưng hiện tại hắn lại chưa nghĩ ra kế hoạch nào vẹn toàn, vậy nên Lý Lân quyết định cứ chờ đến ngày mai xem sao rồi tính.

Lý Lân ăn một ít đồ đơn giản, rồi ngả lưng xuống giường ngủ.

Tinh thần và sức lực của hắn đã bị tiêu hao vô cùng lớn trong ngày hôm nay, vậy nên hắn cần phải ngủ thật sớm để bổ sung sức lực cho ngày mai.

Mà ngay lúc này, tình hình của CLB bắn cung Ưng Nhãn giống hệt như những gì Lý Lân suy đoán.

Bấy giờ, trong văn phòng của chủ tịch CLB đầy ắp người.

Từ Ưu Ưu đặt cái bánh quy nhỏ lên bàn, sau đó tỏ vẻ đáng thương nói: “Tôi đại diện cho mọi người đến đây để hỏi quản lý Hạ, tại sao thức ăn tối hôm nay lại ít như vậy?”

“Sao lại chỉ có xíu thế này?”

Hạ Giản nhìn túi bánh quy nhỏ trên bàn mà nổi điên lên mắng: “Ngay từ đầu, tôi đã nói năm lần bảy lượt rồi, đừng để đám người kia vào đây! Cuối cùng mấy người đã làm gì?”

“Làm cái gì?”

Từ Ưu Ưu có gương mặt rất xinh đẹp, lúc này cô ta đứng ra đại diện cho mọi người, tỏ vẻ yếu đuối mà hỏi lại: “Lúc đó bọn họ đang gặp nguy hiểm, chẳng lẽ chúng ta thấy chết lại không cứu sao?”

“Thế lương thực của chúng ta có nhiều đủ cho bọn họ ăn không?”

Hạ Giản lại tiếp tục hỏi: “Chúng ta có khả năng cứu được nhiều người như vậy à?”

Ngay lúc này, trong CLB bắn cung Ưng Nhãn đã có hơn ba mươi người.

Mà hơn ba mươi người tương đương với hơn ba trăm miệng ăn, nhắc đến việc ăn uống thôi cũng đã rất khó khăn.

Trong kho hàng của hắn ta đã dự trữ rất nhiều lương thực, nhưng nó hoàn toàn không đủ cho hơn ba trăm miệng ăn.

Hắn đã cố gắng kiên cường, tiếp tục chịu đựng để thức ăn hết vào ngày hôm nay đã là quá sức rồi.

Hạ Giản nghĩ đến chuyện này, tức giận xua tay: “Cô đã cho đám người đó vào đây, chứng tỏ cô có tấm lòng lương thiện. Từ nay về sau, thức ăn và đồ uống của bọn họ tôi không quan tâm nữa, cô nghĩ cách thay cho đám đó đi.”

Mắt của Từ Ưu Ưu lập tức ần ật nước mắt: “Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, cũng tại lúc đó tôi thấy họ quá đáng thương quá, vả lại Zombie đang đuổi theo họ cho nên mới cho họ vào. Lúc đó, tôi đã hỏi mọi người rồi, tất cả các anh đều đồng ý mà.”

Từ Ưu Ưu nói đến đây cũng không kiềm được nước mắt nữa, từng giọt cứ rơi xuống: “Thêm vào đó tôi chỉ là một cô bé, bây giờ đồ ăn đã thiếu hụt rồi mà sao anh lại ác độc đẩy hết trách nhiệm lên đầu tôi chứ?”

Cô ta là hoa khôi của đại học C, đồng thời cũng là hội viện của CLB bắn cung Ưng Nhãn, thậm chí là một Blogger nổi tiếng.

Mỗi khi cuối tuần, cô ta đến đây để chụp vài bức ảnh xinh đẹp lung linh rồi đăng lên tài khoản mạng, để lấy sự chú ý và độ nổi tiếng.

Ai mà không mơ khung cảnh ngồi trên lưng ngựa phi nước đại, giương cung tên chứ?

Huống hồ gì, cô ta có vóc dáng và gương mặt rất xinh đẹp.

Cô ta cũng biết ưu điểm của mình, cộng với năng khiếu bắn cung nên độ nổi tiếng trên mạng của Từ Ưu Ưu rất cao, những video ngắn được đăng lên tài khoản cũng có hơn tám triệu người thích.

Nhưng hôm cuối tuần này, cô ta cũng theo thói quen đến đây chụp ảnh không ngờ rằng mình lại bị nhốt ở đây, không về nhà được, thậm chí cô ta còn không biết bố mẹ mình ra sao rồi?

Bây giờ, thức ăn trong CLB đã hết.

Cô ta cũng rất khó chịu, còn nghĩ thầm tại sao tất cả bọn họ lại trách mình?

“Anh nói vậy thì chúng tôi không đồng ý đâu quản lý Hạ.”

Ngay lúc này, có một thanh niên chừng hai mươi tuổi đứng sau lưng Từ Ưu Ưu lên tiếng: “Chuyện CLB thiếu thức ăn là vấn đề quản lý của CLB như các anh phải giải quyết! Tại sao anh không chuẩn bị thêm chút đồ ăn đi?”

“Ngay từ đầu, các anh nên suy xét đến chuyện lỡ gặp tình huống phát sinh đột xuất phải giải quyết ra làm sao chứ?”

“Nhưng các anh đang làm gì đây?”

“Những thứ trong kho hàng toàn là mũi tên không ăn được, cho nên chuyện lần này trách nhiệm hoàn toàn nghiêng về phía CLB của các anh đấy.”

Người thanh niên kia nói đến đây cũng liếc mắt nhìn thoáng qua nữ thần trong lòng mình, rồi nói tiếp: “Và các anh không thể nào đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu một cô gái có tấm lòng lương thiện như vậy được.”

Từ Ưu Ưu có được sự tán thành của người khác, lập tức đưa ánh mắt đầy biết ơn với thanh niên kia: “Cảm ơn anh đã hiểu cho tôi Dương Thành Húc!”

Dương Thành Húc có được sự cảm ơn của nữ thần, sự vui sướиɠ cũng hiện lên một xíu trên mặt.

Hắn ta tiếp tục nói: “Bây giờ mọi người đã hết đồ ăn rồi, vậy nên CLB của các anh phải nghĩ cách đi, chứ đừng có ở đây chỉ trích đám sinh viên bình thường như chúng tôi!”

Hắn là sinh viên luật, cho nên khi nhắc về đạo đức con người sẽ nói rất nhuần nhuyễn.

Hạ Giản chưa kịp lên tiếng, một thanh niên hơn hai mươi tuổi cũng nói chen vào: “Bây giờ, tôi nghi ngờ CLB của các người có giấu đồ ăn ở đâu hay không? Chứ không một cái nhà kho lớn như vậy, sao lại có thể nhanh hết thức ăn như thế chứ?”

Đám người vừa ăn hết một miếng bánh quy nhỏ vào đêm nay lập tức xúc động khi nghe lời thanh niên kia nói.

“Đúng thế, có phải anh đã giấu đồ ăn ở đâu rồi không quản lý Hạ?”

“Anh lấy đồ ăn ra cho mọi người ăn đi, bọn tôi đói sắp ngất rồi đây này.”

“Tôi từng nghĩ, khi đến nơi này mình sẽ được cơm no áo ấm, ai dè đâu mỗi ngày đều ôm cái bụng đói meo đi ngủ. Tại sao mấy người lại làm như vậy chứ?”

“Anh đã giấu đồ ăn ở đâu? Nói mau!”

“Nếu như anh không nói, bọn tôi sẽ tự đi tìm!”

...

Hạ Giản nhìn đám người xúc động rồi từ từ trở nên hung dữ đáng sợ, cuối cùng là đảo khách thành chủ mới ý thức được, bản thân đang gặp nguy hiểm.

Hắn ta định nói vài câu để an ủi mấy người đang tức giận kia, nhưng không biết ai đã đánh trước, một cú đấm giáng thẳng vào mặt của Hạ Giản.

“Bốp...!”

“Ui...!”

Hạ Giản chỉ kịp rên lên một tiếng, nhưng một đấm kia như đốt thùng thuốc nổ vậy.

Cú đấm đầu vừa rơi xuống, những cú đấm tiếp theo lập tức rơi vào người Hạ Giản.

Mà đám người đứng đằng sau Hạ Giản thấy tình hình xấu đi, vội vàng muốn đến cứu nhưng họ đã bị đám người kia xô đẩy rồi bao vây.

Thoáng chốc, trong văn phòng của chủ tịch CLB vang lên tiếng chửi bậy và tiếng kêu rên thảm thiết.

Khi mọi thứ đã trở lại bình tĩnh, những tâm trạng căng thẳng bị tận thế tra tấn liên tiếp mấy ngày của đám người kia cũng đã được xả ra hết.

Lúc này, họ lại nhìn đến mấy cái xác bị đạp máu me be bét trên mặt đất mới ý thức được vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi.

Hình như họ đã gϊếŧ người!

Từ Ưu Ưu nhìn đám người đang dần dần có xu hướng lại rối loạn lần nữa, cô ta vội vàng cất tiếng nói thật to: “Mọi người đừng lo lắng, trước tiên hãy nghe tôi nói đã!”

Giọng nói của Từ Ưu Ưu giống như tiếng chim hoàng oanh thanh thúy và rất dễ chịu, dễ dàng phân biệt được trong đám người.

Bây giờ, cô ta còn chủ động lên tiếng, lập tức những trận bạo động ngầm cũng dần được lắng xuống.

Từ Ưu Ưu dẫn dụ họ đến đây, cho nên từ tận đáy lòng bọn họ có hảo cảm rất tốt đối với cô bé trông rất xinh đẹp này.

“Những người này là do chúng ta chung tay gϊếŧ chết, vậy nên mọi người đừng lo lắng.”

Giọng nói của Từ Ưu Ưu rất to rõ ràng, không run rẩy.

Cô ta còn hỏi ngược lại mọi người: “Thế vì sao chúng ta lại gϊếŧ người?”

Từ Ưu Ưu không cho ai có có hội nói chuyện, cô ta trả lời luôn: “Tại quản lý Hạ cắt xén thức ăn của chúng ta, hắn ta muốn để chúng ta chết đói. Thế nên chúng ta bị ép phải ra tay tấn công lại thôi.”

Cô ta nói đến đâu cũng dừng lại một chút, còn cố ý tăng giọng của mình lên: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay không thể trách chúng ta được, muốn trách thì trách quản lý Hạ quá ích kỷ. Hắn ta dựa vào đâu mà giấu đồ ăn đi và không cho chúng ta ăn chứ?”

“Đúng!”

Những lời Từ Ưu Ưu nói đã có được sự tán thành của đám người, họ lại xúc động nói lớn: “Chuyện xảy ra lần này không thể trách chúng ta được, phải trách quản lý Hạ mới đúng. Hắn ta giấu đồ ăn không cho chúng ta ăn, tôi thấy hắn ta là muốn thấy nhóm mình đói chết đây mà!”

“Đúng!”

Từ Ưu Ưu đợi mọi người từ từ yên lặng lại mới nói to: “Tôi dẫn mọi người đi tìm đồ ăn!”

Đám người có sự dẫn đầu của Từ Ưu Ưu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, luật pháp không xử nhiều người!

Nếu bạn muốn ăn no, chỉ có một cách là làm theo lời Từ Ưu Ưu nói!