Chương 14: Số Phận Của Phụ Nữ

Ngày hôm sau, mặt trời ló dạng. Lý Lân từ chối yêu cầu đi cùng của người phụ nữ và để lại một ít đồ ăn cho cô ta, hắn không hề dừng lại, quay người đi xuống lầu rời đi.

Chính hắn đã rất khó sống sót trong ngày tận thế rồi, nếu mang theo gánh nặng thì không ai có thể sống sót được.

Tuy rằng đây là người phụ nữ có vóc dáng và ngoại hình ưa nhìn, là một thiếu phụ xinh đẹp mà trước tận thế nhiều người đều thèm muốn.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Ở tận thế, thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ.

Trong thời kỳ tận thế chết tiệt này, đi một mình trong giai đoạn đầu là thích hợp nhất, thực lực kém mà đi thành nhóm sẽ chỉ bị kéo đến chỗ chết.

Sau khi thời kỳ nguy hiểm nhất của tận thế trôi qua, những kẻ không thể thích ứng được với ngày tận thế sẽ bị loại bỏ, sau đó thành bang được thành lập, lúc này cuộc sống của những người sống sót sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Bởi vì họ đã nhận ra thực tế và tìm ra hướng đi cho sự sống còn của mình.

Đàn ông về cơ bản có thể tự mình đi săn hoặc dựa vào thành bang để trồng lương thực ở bên ngoài.

Mặt khác, phụ nữ có thể chọn đi săn ở nơi hoang dã, nơi họ có thể mất mạng hoặc chọn trồng trọt để lấy thức ăn.

Lại sau đó, là bán rẻ tiếng cười của mình, để đổi lấy một chút lương thực ít đến đáng thương.

Dù thế nào đi nữa, phụ nữ luôn có nhiều lối thoát hơn đàn ông.

Nhưng tới khi mọi thứ thực sự trở nên điên rồ, lối thoát duy nhất lại trở thành ngõ cụt.

Khi gặp nguy hiểm, người chết đầu tiên chính là những kẻ vô dụng.

Ở giữa thời kỳ tận thế, sau khi thành bang được thành lập, mỗi người đều có cách sống riêng, mọi người đều đã thích nghi và nhận ra mô hình sinh tồn của ngày tận thế, đồng thời tìm được chỗ đứng cho riêng mình.

Những gia đình mới lần lượt ra đời, những sinh linh mới cũng lần lượt ra đời.

Nhưng bên ngoài thành phố có rất nhiều nguy hiểm, chỉ có một thành chủ có thực lực mạnh mẽ mới có thể khiến những con thú biến dị mạnh mẽ xung quanh sợ hãi.

Nhưng ngay cả như vậy, vẫn liên tục có những tin tức truyền đến rằng thành bang đã bị thú biến dị tấn công, và nhân loại thực sự đang lâm vào cảnh khốn cùng.

Chỉ có kẻ thực sự mạnh mẽ mới có thể làm chủ vận mệnh của mình và không bị người khác thao túng.

“Vèo...!”

Lúc đang suy nghĩ, Lý Lân đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng rơi tự do.

“Bịch...!”

Tiếng vật nặng rơi xuống đất một cách nặng nề, Lý Lân không cần quay đầu lại cũng biết đó là cái gì.

Sau khi bị hắn từ chối, người phụ nữ tên Trương Duyệt cảm thấy vô vọng trong cuộc sống và đã nhảy từ trên cao xuống.

Thực ra thì như vậy cũng tốt, mọi chuyện đều kết thúc mãi mãi, không cần phải suy nghĩ xem ngày mai phải sống thế nào trong ngày tận thế chết tiệt này?

Trong lòng hắn không hề có cảm giác áy náy, loại phụ nữ thậm chí không khống chế được cảm xúc của mình sẽ chỉ cản trở hắn xuất đao mà thôi.

Chỉ là hắn nhớ tới thân thế của Trương Duyệt đã nói tối hôm qua.

Trương Duyệt năm nay ba mươi tuổi, cô là vợ của ông chủ một công ty vật liệu, có một ông chồng tài giỏi và một đứa con trai đáng yêu, sinh hoạt gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Trước khi ngày tận thế nổ ra, cô và chồng đã đến công trường để kiểm tra hiện trường và thảo luận với chủ đầu tư về việc thanh toán vật liệu tiếp theo.

Nhưng ai biết được, ngày tận thế bất ngờ nổ ra và vô số người biến thành Zombie.

Lúc đó có mười một người sống sót, có người lựa chọn trực diện chiến đấu với Zombie để tìm đường thoát thân, có người không chịu nổi mà lựa chọn tự sát.

Mà chồng cô vì bảo vệ cô mà bị một con Zombie cắn, cuối cùng biến dị trở thành Zombie, sau đó bị người khác đẩy từ trên lầu xuống.

Hai ngày đầu tiên không có vấn đề gì, mặc dù không có lương thực, nhưng với nguồn nước khoáng được một số chủ đầu tư dự trữ ở đây, mọi người đều có niềm tin để chờ đợi sự giải cứu của chính phủ liên bang.

Nhưng với sự mất điện của thành phố, cả thế giới rơi vào bóng tối, bản chất xấu xa của con người cũng bộc phát vào lúc này.

Cô bị một số người đàn ông bắt giữ và tra tấn không thương tiếc theo cách mà chỉ bạn mới không thể tưởng tượng được, chứ họ thì không gì mà không dám làm cả.

Giống như có một loại hận thù nào đó đối với người giàu, cô là vợ của cấp trên trong một gia đình giàu có, còn bọn họ là những người lao động ở tầng lớp thấp nhất.



Loại chuyện này bây giờ còn ít khi xảy ra, nhưng sau này sẽ ngày càng nhiều hơn.

Cả thế giới đều sẽ được thể hiện vô cùng rõ ràng qua hai từ “Nhân Tính”.

Chuyện này cũng không có quan hệ gì với Lý Lân, hắn ngăn không được, chỉ có thể tự lo liệu cho chính mình.

May mắn thay, hắn là trẻ mồ côi và không phải lo lắng cho người thân.

Không vợ, không bạn gái.

Cô độc một mình, không cần phải lo lắng.

Về phần căn nhà ở hoa viên Cẩm Giang, hắn đã làm việc bán thời gian cực khổ để kiếm tiền từ khi còn học đại học, và chọn làm nô ɭệ cho nhà hắn đang ở hai năm sau khi tốt nghiệp, vừa mới trả xong khoản vay ba năm.

Lấy bản đồ ra, Lý Lân cẩn thận xác định phương hướng rồi đi về phía bên phải.

Trong thời kỳ tận thế đáng chết này, chịu đựng không nổi thì sẽ chết.



Chiếc rìu chữa cháy trong tay hắn là một chiếc mới đổi ở công trường, chưa hề được sử dụng, lớp sơn trên đó vẫn còn nguyên vẹn.

Lý Lân dùng rìu chém con Zombie trước mặt khiến nửa đầu của nó bị bổ ra, cơ thể con Zombie thẳng tắp ngã xuống đất.

Một dòng nước ấm quen thuộc lan tràn khắp cơ thể, Lý Lân biết rằng cuối cùng hắn cũng đã thăng cấp!

Còn chưa kịp kiểm tra, hắn đã tùy ý ném chiếc rìu chữa cháy trong tay rồi sải bước nhanh chóng chạy về phía sau.

Phía sau hắn, có hơn hai mươi con Zombie đang đuổi theo hắn mãi không chịu buông bỏ.

Đáng tiếc, tốc độ của Lý Lân rất nhanh, chẳng mấy chốc đám Zombie đã bị bỏ lại phía xa.

Lại lần nữa đến một địa điểm cách công trường không xa, lấy chiếc ba lô giấu trong vành đai xanh ra, rồi nhét một viên kẹo trái cây vào miệng, từ từ hồi phục năng lượng mà cơ thể đã tiêu hao trước đó.

“Tên họ: Lý Lân (Gió).”

“Cấp bậc: 9 (0%)”

“Thể chất: 48.1 (42.8*1.1+1)”

“Sức mạnh: 23.6”

“Nhanh nhẹn: 21.5”

“Tinh thần: 21.5”

“Điểm thuộc tính: 0”

“Kỹ năng: Thiện Xạ cao cấp (19%).”

[Thiện Xạ cao cấp: Sau khi nhắm chuẩn, bạn chắc chắn có thể bắn trúng mục tiêu trong phạm vi hai trăm mét.]

Vì cung tên không được sử dụng nên giá trị kinh nghiệm của Thiện Xạ cao cấp đã bị đình trệ.

Tuy nhiên, thể chất của hắn đã đạt đến một cấp độ mới, tiếp cận năm mươi điểm, ba thuộc tính còn lại đều vượt quá hai mươi điểm.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó và uống chút nước, Lý Lân lại lên đường.

Thực lực của hắn trong thời gian ngắn không thể tăng thêm nữa, bây giờ hắn phải chạy đến câu lạc bộ bắn cung để xây dựng một doanh trại tạm thời ở đó và sử dụng những mũi tên bên trong để thăng cấp.

Không có đi khıêυ khí©h Zombie nữa, ngoại trừ một số thứ cần thiết, hắn đã vứt bỏ những thứ khác.

Một chiếc mặt nạ chống nắng, một cây cung, hai mươi mũi tên, một con dao găm, một chiếc đèn pin, một chiếc kính viễn vọng dân dụng, hai chai nước và một túi kẹo có hàm lượng calo cao.

Ngày hôm qua hắn đã rửa sạch vết máu còn sót lại trên cơ thể bằng nước khoáng còn sót lại từ công trường và thay quần áo tương đối sạch sẽ.

Khuyết điểm duy nhất là mùi nước hoa kém chất lượng mà Zombie có thể ngửi thấy từ cách xa năm mươi mét ngày hôm qua đã trở nên nhạt hơn rất nhiều.

Nhưng mà hắn vẫn còn!

Đem hai bình nước hoa kém chất lượng cuối cùng xối lên người, thế giới vẫn tốt đẹp như vậy.

Lúc này, trên người hắn đã sớm mất đi mùi máu tanh, chỉ còn lại nồng nặc mùi nước hoa kém chất lượng.

Chỉ cần hắn không chủ động khıêυ khí©h và gây ồn ào thì lũ Zombie sẽ không thèm để ý đến hắn.

Còn cây rìu chữa cháy hắn vẫn luôn mang theo bên người?

Chạy nhanh hơn Zombie thì không cần dùng, chạy chậm hơn Zombie thì dùng cũng vô dụng.

Bây giờ hắn muốn cắt giảm hành lý để đi lại nhẹ nhàng hơn, giảm thiểu gánh nặng cho cơ thể.

Một lần nữa chắc chắn không bỏ sót thứ gì, Lý Lân cẩn thận cất tấm bản đồ vào trong người.

Thành phố này rất lớn, hắn đã hai mươi tám năm chưa đến đây, có một ít ký ức đã sớm bị phủ bụi, có một tấm bản đồ có thể bảo đảm hắn có thể chính xác tìm tới bất kỳ vị trí nào.

Phải biết rằng ở tận thế, một tấm bản đồ chính xác sẽ cần vô số sinh mạng để khám phá.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lý Lân nhét một miếng kẹo cao su vào miệng, điều này giúp hắn có thể duy trì đủ sự tập trung khi nhai.

“Hô...!”

Như để khuyến khích bản thân, Lý Lân nở một nụ cười trên khuôn mặt thường ngày vẫn vô cảm và thì thầm.

“Lên đường!”

“Câu lạc bộ bắn cung Ưng Nhãn!”



Chú Thích:

(Vành Đai Xanh: Bồn cây phân cách đường.)