Chương 42.1

Cảnh Nhạc nhìn lại, người đàn ông nói chuyện mặc áo màu tím, khuôn mặt bình thường, thậm chí trông hơi thành thật, nhưng thần thái lại đầy kiêu ngạo.

Trịnh Bạch vừa thấy đối phương, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Hóa ra là An đạo hữu.”

Đôi mày rậm của người đàn ông áo tím khẽ nhướng lên, thoạt nhìn hệt như con sâu róm đang ngọ nguậy, hắn ta khẽ cười nói: “Trịnh đạo hữu cũng muốn vào thư viện Cửu Thiên? Chính là đệ tử Hàn Vân tông tiến cử?”

Sắc mặt Trịnh Bạch trở nên nghiêm nghị, hắn ta là dựa vào người trong nhà kiếm thư tiến cử giúp mình.

Trịnh Bạch bị giẫm trúng chỗ đau lớn tiếng nói: “Không phải!”

“Ồ ~~~~”

Người đàn ông áo tím cũng không hỏi lại rốt cuộc ‘không phải’ trong lời Trịnh Bạch là trả lời câu hỏi trước hay câu hỏi sau, nhưng chữ ‘ồ’ này lại mang đầy thâm ý sâu xa, phối hợp với vẻ mặt ‘quả nhiên là thế’ của hắn ta, khiến khuôn mặt Trịnh Bạch như muốn bốc cháy.

“Trịnh Bạch, vị này là...”

Cảnh Nhạc bỗng nhiên lên tiếng, cuối cùng người đàn ông áo tím cũng chú ý tới hắn, thấy chỉ là một tiểu tử vừa Trúc Cơ, nhưng trông rất xinh trai. Hắn ta vô thức nở nụ cười tà mị, lại phát hiện vẻ mặt Trịnh Bạch lập tức trở nên cung kính: “Thưa lão tổ, hắn ta là An Văn Tinh của phái Tử Hà.”

Đồng tử An Văn Tinh co rụt lại, trái tim đập lỡ nửa nhịp.

Ai cũng biết Hàn Vân tông có một vị ‘lão tổ nhỏ tuổi’, mặc dù không rõ cụ thể bao nhiêu tuổi, nhưng tóm lại là rất nhỏ! Chẳng lẽ chính là vị này?

Nhưng ngay sau đó hắn ta đã thả lỏng, bởi vì tu vi của đối phương còn không bằng hắn ta.

Có một số người chính là như vậy, khi bọn họ vẫn luôn sợ hãi người nào, lại tình cờ phát hiện đối phương không đáng sợ đến vậy, sẽ biến loại chênh lệch này thành khinh miệt, thậm chí là căm giận.

An Văn Tinh cũng không đến mức căm giận, nhưng là có khinh miệt.

Có điều ngẫm lại, lão tổ nhỏ tuổi này trẻ vậy mà đã Trúc Cơ rồi, có thể nói vô cùng lợi hại, thế là trong lòng khẽ run lên, cung kính nói: “Bái kiến lão tổ.”

“Ừm.” Cảnh Nhạc nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Ngươi là người phái Tử Hà tiến cử?”

An Văn Tinh đắc ý trả lời: “Đúng vậy.”

Cảnh Nhạc dùng thần thức dò xét, khen: “Ngươi chưa đầy trăm tuổi mà đã Trúc Cơ trung cảnh, quả thật lợi hại.”

Trong mắt An Văn Tinh lóe lên kinh ngạc, trong lòng thầm nhủ không hổ là lão tổ, cảnh giới của mình cao hơn hắn, hắn lại có thể nhìn ra tu vi và tuổi xương của mình, chắc là có bí bảo.

“Không dám, Văn Tinh mười năm Luyện Thể, hơn ba mươi năm Luyện Khí, bây giờ lại bốn mươi năm mới bước vào Trúc Cơ trung cảnh, thật sự không được coi là lợi hại.”

Mặc dù giọng điệu An Văn Tinh khiêm tốn, nhưng nói gần nói xa đều là khoe khoang.

Cảnh Nhạc khẽ vuốt cằm, nói với Trịnh Bạch: “Tuổi tác của ngươi và An đạo hữu tương đương, cảnh giới cũng giống nhau, vì sao người ta có thể được tông môn tiến cử, ngươi lại chỉ có thể dựa vào người trong nhà chuẩn bị thư tiến cử cho ngươi? Thật không biết phấn đấu!”

An Văn Tinh dè dặt mỉm cười, lại thấy Trịnh Bạch tỏ vẻ đau khổ nói: “Lão tổ, Hàn Vân tông chính là tông môn đứng đầu Pháp tu thiên hạ, trong tông môn vô số người có thiên tư xuất sắc, ngu ngốc giống như ta, nào có tư cách được tông môn tiến cử?”

Cảnh Nhạc: “Nói cũng phải.”

Hai người kẻ xướng người họa chọc cho Lam Phượng liên tục đập cánh kêu ‘chít chít’, lại khiến cho An Văn Tinh tức giận suýt thì hộc máu. Trong lòng biết rõ bị Cảnh Nhạc đùa bỡn, nhưng thân phận đối phương rành rành ra đó, hắn ta đành phải lúng túng giải thích vài câu, sau đó vội vàng tạm biệt.

Đợi người đi rồi, Cảnh Nhạc hỏi Trịnh Bạch: “Hắn ta và ngươi có xích mích?”

Trịnh Bạch: “Cũng chỉ là trong đại hội Điểm Trúc lần trước ta thua hắn ta một bậc, nhưng hai bọn ta đều xếp sau mấy vạn cái tên, hắn ta có cái gì để đắc ý chứ?”

Trước đó xem sách tông môn Cảnh Nhạc đã biết được, đại hội Điểm Trúc chính là cuộc so tài giữa các tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Trong sách ghi chép, Thanh Trúc trai - môn pháp Phù tu của Hạ Nam Châu có một cây Thiên Trúc, cây trúc này cao vυ"t tầng mây, cành lá sum sê, nghe nói mỗi chiếc lá đều là trận pháp trời sinh, ẩn chứa khảo nghiệm khác biệt.

Tu sĩ tham dự so tài sẽ cùng nhau leo lên Thiên Trúc, người trèo lêи đỉиɦ sớm nhất hái được trúc tâm được xưng là người Điểm Trúc, có thể nhận được hậu lễ do Thanh Trúc trai chuẩn bị.

Mà mỗi tu sĩ thể hiện tốt trong mỗi đợt đại hội Điểm Trúc, gần như đều có thể chiếm một vị trí trên Phi Tiên bảng.

Nhưng mà... sau mấy vạn người...? An Văn Tinh có cần phải thế hay không?

Cảnh Nhạc nghi ngờ hỏi: “Chỉ như vậy thôi?”

“... Còn nữa, hắn ta là người của phái Tử Hà.” Trịnh Bạch hơi do dự, thử dò xét nói ra: “Lão tổ có biết, phái Tử Hà kế thừa từ đại tông môn Tử Tiêu cung trước yêu kiếp, bây giờ trong phái có ba vị lão tổ Phản Hư tọa trấn, còn có hậu bối có thiên tư phi phàm như Triều Ngọc, Triều chân nhân tu đạo mới chỉ một trăm bốn mươi năm đã Kết Đan, cũng không kém Tần chân quân năm đó.”

“Thì có sao?”

Có vẻ Trịnh Bạch hơi xấu hổ, ấp a ấp úng nói: “Mặc... mặc dù Hàn Vân tông chúng ta là tông môn đệ nhất Pháp tu, nhưng những năm này ít thiên tài xuất hiện, chứ đừng nói là hạng người xuất sắc như Tần chân quân và Triều chân nhân. Hơn nữa tuổi thọ của Nhất Diệp lão tổ...”

Trịnh Bạch bỗng nhiên ngậm miệng, sắc mặt tái đi, nhút nhát e dè liếc nhìn Cảnh Nhạc.

Cảnh Nhạc chỉ khẽ mỉm cười, sao có thể không hiểu lời còn chưa nói hết kia của hắn ta?

Bây giờ Hàn Vân tông chỉ dựa vào một mình Nhất Diệp chấn nhϊếp các tông phái khác, nhưng tuổi thọ của Nhất Diệp không còn quá ngàn năm, mà lão tổ Phản Hư trong tông môn lại không nhiều bằng phái Tử Hà, đệ tử hậu bối cũng không có tiền đồ bằng phái Tử Hà.

Xu hướng suy tàn của Hàn Vân tông đã lộ rõ, phái Tử Hà lại như ánh bình minh ló rạng, khó tránh khỏi rục rịch ngóc đầu.

... Nghĩ quá nhiều.

Đối với điều này, Cảnh Nhạc chỉ có ba chữ trên.