Chương 8

Anh ta cau mày định nói gì đó nhưng tôi lạnh lùng cắt ngang: “Còn nữa, nếu tôi thực sự muốn làm gì với thư kí bé nhỏ của anh thì tại sao tôi lại muốn người khác làm thay mình?”

Trước khi những người có mặt kịp phản ứng, tôi bước đến gần Nam Tang, cô ta đang nhìn Tề Bắc Dương với vẻ mặt xúc động khóc lóc, cô ta cũng không để ý đến tôi.

Tôi bất ngờ tát vào mặt cô ta, cô ta nhìn tôi bối rối và ngây ra một lúc.

Âm thanh rất lớn, vang khắp sảnh.

Khi Tề Bắc Dương kịp phản ứng, anh ta kéo cô ta ra sau lưng, nhìn tôi đầy giận dữ: "Em đang làm cái gì vậy?!"

Tôi thản nhiên xua tay: “Cái tát này cô ta không oan đâu, với tư cách là một tình nhân.”

Kỳ thực không chỉ vì lý do này, kiếp trước sau khi tôi tự gieo mình xuống biển, mẹ tôi không thể chấp nhận được, bà vốn có vấn đề về thần kinh nên đã nhận nhầm Nam Tang là tôi, Tề Bắc Dương đã lợi dụng tình thế đó và yêu cầu cô ta lấy thân phận của tôi, mặc dù bố tôi không đồng ý, nhưng vì mẹ tôi, bố tôi đành thỏa hiệp.

Gia đình mới ba người họ sống với nhau được vài năm, mọi chuyện lúc đầu khá hòa thuận, tuy nhiên Nam Tang là nữ chính nên luôn gặp phải rắc rối, cô ta có một cậu em trai ngỗ nghịch dây vào một tên xã hội đen. Tên trùm xã hội đen đến Nam Tang để đòi tiền nợ.

Mẹ tôi bị một tên côn đồ đâm chết khi đang cố gắng bảo vệ Nam Tang.

Khi bố tôi biết chuyện, ông không thể chấp nhận được, chẳng bao lâu sau, ông cũng bị đột quỵ, rơi vào trạng thái thực vật, nằm trên giường hơn mười năm mới qua đời.

Tôi biết Nam Tang cũng là nạn nhân, nhưng tôi không thể chấp nhận việc bố mẹ tôi chết vì Nam Tang.

"Thẩm Niệm Như! Em đang nói cái gì vậy?"

"Tề Bắc Dương, tôi có đang nói bậy hay không? Anh có thể đảm bảo sau này giữa anh và cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì nữa không?"

Anh ta cứng họng, một thoáng cảm giác tội lỗi hiện lên trên khuôn mặt anh ta.

Tôi chán ghét cụp mắt xuống nói: "Anh dám làm nhưng lại không dám nhận. Không ngờ anh lại là loại người như vậy, thật sự làm tôi quá thất vọng."

"..."

“Cô Thẩm, anh Tề và tôi không phải như những gì cô nghĩ đâu…”

“Đừng nói nhảm nữa.” Tôi lạnh lùng ngắt lời, “Cô Nam, vốn dĩ tôi vốn định đưa chiếc váy này cho cô, nhưng khi anh Tề nói ra lời này, tôi nghĩ lại rồi, anh ấy nói anh ấy có thể bồi thường cho tôi mười vạn tệ, nhưng cô cũng biết, Thẩm Niệm Như tôi không thiếu tiền.”

Nam Tang trên mặt hiện lên một tia bất an: “Vậy cô muốn thế nào?”

Tôi nhếch khóe môi: "Bây giờ tôi muốn chiếc váy đó từ cô."

Nam Tang sắc mặt cứng đờ, hoảng sợ nhìn Tề Bắc Dương.