Chương 27. Tai cáo đuôi cáo, Cain biến thân

Ban đêm, Giang Minh Phương cắm trại dã ngoại ở bên dòng suối nhỏ trong rừng. Quân sĩ người máy của đội thám hiểm dựng lên hai căn nhà gấp du lịch, một mình Giang Minh Phương chiếm một nhà, vệ sĩ sinh hóa chiếm một nhà, ba mươi quân sĩ người máy chia nhau bảo vệ xung quanh nhà du lịch.

Nhà du lịch công nghệ cao đầy đủ chức năng, Giang Minh Phương rửa mặt xong lười biếng mặc váy ngủ voan mỏng màu vàng nhạt nằm trên giường gấp kim loại, sử dụng hệ thống thông minh cá nhân để liên lạc với Adams, sau đó vào mạng tìm hiểu tình huống mới nhất về sản nghiệp của mình.

“Đinh ——” cửa cảm ứng điện tử phòng du lịch đột nhiên tự động mở ra, một người đàn ông đẹp trai bước nhanh đến.

Giang Minh Phương nhìn theo, nói: “Sao anh lại đến? Về phòng anh ngủ đi.” Nói rồi cô cúi đầu tắt hệ thống thông minh cá nhân. Người máy có mức độ cơ giới cao không biết mệt mỏi không cần nghỉ ngơi, chỉ cần cung cấp đủ năng lượng, kịp thời đổi mới những linh kiện đã mòn. Người máy mức độ sinh hóa cao tuy có được năng lực đặc biệt mà người máy có mức độ cơ giới cao không có, còn có thể xử lý vấn đề một cách độc lập, nhưng sẽ mệt mỏi vì có quá nhiều mô sinh hóa cơ thể.

“Chủ nhân, tôi là vệ sĩ tùy thân của cô.” Nói xong, Cain bước đến ngồi xuống cạnh Giang Minh Phương, thản nhiên cởϊ áσ ra.

Nhàn nhạt liếc anh, Giang Minh Phương nói: “Lý do này anh nói bao nhiêu lần rồi?” Hình như từ sau khi mở ra mật mã tìиɧ ɖu͙©, khởi động chương trình tìиɧ ɖu͙©, anh càng ngày càng đi quá giới hạn với cô. Anh luôn muốn bò lên giường cô, có đôi lúc hoan ái sẽ cố ý làm cô ngất đi, sau đó công khai ngủ cùng cô suốt đêm. Dù sao chủ nhân cơ thể này cũng đã quen việc có đàn ông nằm cạnh, cô kế thừa thói quen của cô ấy nên cũng không ghét có đàn ông nằm cạnh. Cô là chủ nhân, là thần của tinh cầu này, ai cũng sẽ không và không dám bàn tán về hành vi của cô. Đối với hành vi của anh, cô nhắm một mắt mở một mắt, coi như mình nuôi một tiểu bạch kiểm làm ấm giường.

Cởi hết đồ trên người, Cain nằm xuống cạnh Giang Minh Phương, tay vòng lên ngực cô, bàn tay bọc lấy bầu ngực no đủ, thuần thục chơi đùa như thể bọn họ đã là vợ chồng lâu năm.

“Tôi không có hứng thú.” Giang Minh Phương lập tức duỗi chân đá cẳng chân anh, giơ tay đẩy tay anh ra. Cô khoan dung với hành vi của anh, anh liền được nước lấn tới, kiểm tra cực hạn chịu đựng của cô.

“Tôi muốn cô.” Cain khàn giọng nói, cơ thể đột nhiên run lên.

Giang Minh Phương xoay người đưa lưng về phía anh: “Đây là bên ngoài, xung quanh có ba mươi quân sĩ người máy, bốn vệ sĩ sinh hóa, tôi không có hứng thú. Không được dùng sức mạnh với tôi, nếu không…” Khựng lại một lát, cô tăng ngữ khí nghiêm khắc, “Tôi sẽ hủy bỏ quyền hạn vệ sĩ tuỳ thân và đội trưởng vệ sĩ sinh hóa của anh.” Sau khi phát hiện ra mình có thể xử lý Cain như vậy, Cain ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cũng không dám dùng sức mạnh quá mức với cô.

Cain không hé răng nữa, chỉ nghiêng người nằm đối mặt với lưng cô.

Đột nhiên Giang Minh Phương cảm giác được có thứ gì xù xù nhẹ nhàng quét qua quét lại trên cẳng chân trần của mình, mềm mại nhẹ nhàng, cô bỗng nhớ đến con mèo Kiều Kiều nhà mình nuôi. Kiều Kiều thích nhất là nằm cuộn tròn ngủ bên chân cô, tiếc là từ khi cô rời quê lên thành phố lớn làm ăn, trên giường chỉ có đồ chơi lông tuyết mà mình mua.

Đương nhiên Cain sẽ không mang những động vật nguy hiểm đến để đe dọa cô rồi. Cô lấy chân cọ cọ thứ mềm mại trơn mượt kia, mừng rỡ nói: “Cain, anh bắt một con động vật nhỏ lông dài về làm tôi ngạc nhiên sao?” Ban ngày anh còn hỏi cô có phải là cô thích đồ xù xù không.

“Cô tự xem đi.” Cain nói, giọng nói lộ ra chút khẩn trương.

Giang Minh Phương ngồi dậy tìm, bèn nhìn thấy một cái đuôi to, một cái đuôi to màu bạc. Tìm theo cái đuôi về phía trước, cô phát hiện gốc cái đuôi này liền với xương cụt của Cain.

Người thú!

Giang Minh Phương khó tin nhìn Cain, bỗng thấy tóc anh dài đến eo, màu bạc xõa tung, không biết tai người còn không, đôi tai nhọn tam giác dựng đứng hai bên đầu.

“Anh, anh…” Giang Minh Phương nghẹn họng nhìn trân trối, túm lấy chiếc đuôi to màu bạc mềm mại xõa tung của anh, vội vàng hỏi, “Trên người anh còn gen nào không phải người nữa?” Lần trước anh đã nói, trên người anh ngoài gen người thì còn lẫn vào nhiều gen không phải người, trong đó có một loại là rắn chúa của tinh cầu Camas.

“Cáo bạc Taylor, người cá Maastricht, chim ưng tuyết Massstricht.” Cain bình tĩnh trả lời, bởi vì đuôi đang bị Giang Minh Phương túm lấy nên gương mặt anh tuấn kiên nghị màu lúa mạch nhạt nổi lên vẻ xấu hổ. Ngoài lúc anh biến thân dựa theo yêu cầu của nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm sinh hóa thì đây là lần đầu tiên anh biến thân. Cơ thể anh dung hợp thành công những gen không phải của loài người nên có được sức mạnh vô hạn của rắn chúa, sự thông minh nhanh nhẹn của cáo bạc, sự tự do của người cá trong nước, thị lực bay lượn và vượt xa người thường của chim ưng tuyết.

“Anh có thể biến thân hoàn toàn không?” Giang Minh Phương tò mò nói, hai tay không tự chủ được, túm lấy đuôi cáo dày màu bạc của anh sờ nắn, nhìn tai cáo tam giác xù xù run rẩy của anh bằng ánh mắt nóng bỏng.

Muốn sờ quá, muốn sờ quá, muốn sờ quá...

Cô thiết tha nhìn, hưng phấn đến mức hai má đỏ ửng.