Chương 25. Tai dài, lông xù

Tinh cầu Bertha A6 là tinh cầu tư nhân của Giang Minh Phương, cơ bản vẫn chưa khai phá, tất cả vẫn đang ở trong trạng thái nguyên thủy. Trên hạm giao thông, cô kề sát vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Mặt đất xanh um tươi tốt, hồ nước xanh thẳm như từng viên đá quý được khảm trên nền đất, từng dòng sông như con rồng lớn uốn lượn chảy về hướng đông hòa vào biển rộng.

“Đẹp quá!” Giang Minh Phương ngạc nhiên khen. Trang viên ven hồ cái gì cần có đều có, chủ nhân cơ thể này không ra khỏi nhà cũng có thể liên lạc với cấp dưới ở những tinh cầu xa, cho nên cô ấy lười ra ngoài, chưa từng tuần tra tinh cầu này

Cain ngồi cạnh cô im lặng nhìn xuống dưới đất.

“Chúng ta xuống đi.” Giang Minh Phương nói.

“Chủ nhân, rừng rậm nguyên thủy luôn có những nguy hiểm nhất định, cô ngồi trên hạm giao thông tuần tra mặt đất thì tốt hơn.” Cain nói.

“Không phải anh là vệ sĩ của tôi sao? Ở đây có năm vệ sĩ cao cấp, trên hạm giao thông phía sau còn có ba mươi quân sĩ người máy.” Giang Minh Phương nói, cô ra lệnh cho hệ thống thông minh trên hạm giao thông tìm một nơi thích hợp để đáp xuống, sau đó đến phòng ngủ thay quần áo. Tinh cầu Bertha A6 không có động vật nguy hiểm cấp A trở lên, còn thực vật nguy hiểm cấp A trở lên chỉ cần không đến gần thì sẽ không có nguy hiểm, huống chi bên cạnh cô còn có năm vệ sĩ sinh hóa rất mạnh, ba mươi quân sĩ máy móc trang bị đầy đủ, căn bản sẽ không có nguy hiểm.

Thấy cô đã quyết định đáp xuống đất, Cain không nói gì nữa.

Hai hạm giao thông đáp xuống một mặt cỏ trống trải, Giang Minh Phương mặc trang phục đi săn xuống khỏi hạm giao thông, nhìn xung quanh, phất tay về phía đông, để quân sĩ người máy đi trước mở đường. Sĩ quan chỉ huy Bob suy nghĩ đến tình huống phức tạp trên mặt đất, tất cả những quân sĩ điều động đến đều là người máy. Những quân sĩ người máy này vẫn chưa phải hình người đầy đủ, trong số này có người máy khoan lỗ loại nhỏ năm mươi cm, người máy trị liệu cao hai mét, người máy xe bay phản trọng lực lơ lửng, có cả người máy cơ khí tuy là cá thể đơn độc nhưng có thể hợp thể với đồng bọn lắp ráp thành người máy cao hơn mười mét. Tóm lại, những người máy này có thể giải quyết hết những chuyện có thể cô sẽ gặp phải trong cuộc dã ngoại.

Đeo bốt da cổ cao đi lại trong rừng rậm nguyên thủy chỗ nào cũng là rễ cây và dây mây, chưa đến một lúc Giang Minh Phương đã gọi một người máy xe bay phản trọng lực đến, ngồi trên người nó nhàn nhã đi tiếp.

Cain ngồi cạnh cô theo thường lệ, nói: “Nơi này xung quanh âm u, trong không khí nồng nặc mùi tanh của bùn đất, chúng ta vẫn nên về đi.” Quân sĩ người máy mang theo dụng cụ điều tra và vũ khí công nghệ cao đi lang thang trong rừng rậm nguyên thủy, quả thực là lãng phí thời gian và năng lượng.

“Để tôi thưởng thức rừng rậm nguyên thủy đã rồi nói sau.” Giang Minh Phương cười mỉm. Có người máy mở đường phía trước, xung quanh còn có vệ sĩ sinh hóa bảo vệ, uy phong quá đi mất.

Cain nhíu mày, ánh mắt âm u.

Quân sĩ người máy phía trước đột nhiên dừng lại, tiểu đội trưởng truyền tin đến, nói là phát hiện một thú vật hình người bị thương, hỏi chủ nhân có muốn cứu không.

Thú vật hình người? Giang Minh Phương tìm tòi ký ức trong đầu, lập tức nhớ ra, có vài người thú nguyên thủy đã sinh sống trên tinh cầu này từ xa xưa, bởi vì trí khôn rất thấp nên khi nền văn minh xuất hiện thì không được liên minh giống loài trí tuệ Kanter thừa nhận, thế là những ai có vẻ ngoài xinh đẹp thì bị coi như sủng vật mà mua bán. Trên nguyên tắc ít thì quý hiếm, chủ nhân cơ thể này mỗi năm chỉ bán ra hai trăm người thú.

“Tôi đi xem xem.” Nói xong, cô điều khiển xe bay mình và Cain đang ngồi đến phía trước.

Dưới cây cổ thụ to lớn phía trước, một người thú tóc trắng mặc quần áo vải gai, đeo giày da thú đang nghiêng người nằm dựa vào rễ cây chằng chịt, phần eo đã nhuộm đỏ máu tươi.

Thấy cái tai siêu dài vô lực cụp xuống của cậu ta, Giang Minh Phương nói: “Hóa ra là người thỏ.” Cô nhảy xuống xe bay, bước đến trước mặt người thỏ, cúi đầu nhìn xuống, nhận ra cậu ta là một người thỏ giống đực rất trẻ, bụi bặm trên mặt không giấu được sự tuấn tú yếu ớt của cậu ta, gương mặt nhìn mà thương.

Tai dài, lông xù…

Cô không nhịn được, giơ tay sờ soạng vài cái, sau đó thúc giục, “Quân sĩ chữa bệnh đến đây, mau kiểm tra cho anh ta, dùng hết khả năng để cứu sống.” Bắt đầu từ năm nay, tinh cầu Bertha A6 sẽ không bán người thú nữa. Lợi nhuận mua bán người còn không đủ cho cô mua một lọ nước hoa, cô sẽ không làm ăn thiếu đạo đức.

“Vâng, chủ nhân.” Một người máy cao hai mét đeo hộp y tế bước nhanh đến, mở hộp y tế chứa dụng cụ trị liệu cấp cứu và những loại thuốc hiệu quả đặc biệt được trang bị trên người xuống, cánh tay máy móc bắt đầu chữa trị cho người thỏ trông chỉ mười bảy mười tám tuổi kia.

Tật xấu của chủ nhân lại tái phát rồi...

Cain bước đến bên cạnh Giang Minh Phương đang quan tâm nhìn người thỏ xinh đẹp, lạnh lẽo hỏi, “Xúc cảm thế nào?”

“Lông xù thích lắm.” Giang Minh Phương đáp ngay.

Đôi mắt đen láy sâu xa của Cain tức khắc phủ kín khói mù.