Chương 1: Đứng Trước Thế Giới Mới
Tôi là Misimi Makoto.
Học sinh năm hai tại trường trung học địa phương Nakatsuhara.
Câu lạc bộ mà tôi tham gia đó là câu lạc bộ bắn cung và tất nhiên thế mạnh của tôi là bắn cung.
Thể chất thì ở mức trung bình thôi.
Bề ngoài thì có thể là không đẹp nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.
Sở thích có phần nào giống otaku, dù vậy phạm vi nó khá rộng nên tôi thường thử tất cả mọi thứ có thể.
Thật tuyệt nếu mọi thứ không thay đổi với những mũi tên và các bộ phim truyền hình.
Một phần đẹp trong cuộc sống của tôi là cái nhìn về cách sử dụng cung.
Dù thế, tôi nghĩ là tôi có một lí lịch bình thường.
Một nơi như thế này chắc chắn là không phù hợp với cho tôi. Một vùng hoang mạc màu nâu đỏ trải dài trong tầm nhìn của tôi.
Chỗ này giống như những gì mà tôi đã được nghe trên lớp.
Ngày thì nóng, đêm thì lạnh, nơi này thuộc vào loại như thế.
Đã được hai đêm kể từ lúc tôi được gửi đến đây.
Tôi không có gì để ăn và uống, nhưng vì một vài lý do nào đó mà tôi không cảm thấy đói.
Tôi đã được kể lại là trong thế giới mới này khả năng thể chất của tôi đã được giải phóng, có lẽ đó là lý do.
Ah... tại sao tôi ở trong tình trạng này ư?
Câu trả lời tất nhiên là do là trò đùa của thần rồi.
Mình có được nó, mình đã có được nó.
Đã không biết bao lâu tôi tự hỏi và tự trả lời bản thân bằng câu hỏi này.
Những gì cần phải cócủa một ngày bình thường đã không xảy ra.
Được gọi bởi một trong những Miko, Tsukuyomi Mikoto, sau đó bị bắt cóc bởi một nữ thần kì lạ và rồi tôi ở đây.
Người đầu tiên cho tôi ấn tượng tốt về một vị thần, người sau là một vị thần mà tôi không muốn thừa nhận chút nào.
Vì vậy, vị thần sau, không, sự tồn tại còn tồi tệ hơn sâu bọ đã ném tôi đến một vùng đất hoang không biết, nơi không chỉ con người mà ngay cả sự hiện diện của động vật cũng không tồn tại.
Thực sự tôi không hiểu điều gì cả.
Trong tình huống không có gì trong tay, tôi đi qua những khung cảnh không đổi của vùng đất hoang rộng lớn này cả ngày.
Thay vì bắt cóc cái này gần với tội gϊếŧ người hơn.
Không tốt, càng nghĩ về con bitch đó tôi càng buồn bực hơn.
Lúc này xung quanh tôi là một màu đen như mực.
Ánh sáng của các ngôi sao vẫn tồn tại nhưng nó không phù hợp cho việc đi bộ.
Vì cơ thể đã quen với ánh đèn điện, bóng tối nơi đây thấm nhuần sự sợ hãi.
Nhưng ngay cả khi nếu tôi nói vậy, ngủ vẫn là điều không thể.
Tôi cảm thấy buồn ngủ nhưng nếu tôi có một giấc ngủ sâu, điều gì đó nguy hiểm có thể tiếp cận tôi.
Tôi không nhìn thấy bất cứ điều gì không có nghĩa không có gì ở đây cả.
Tôi bắt đầu cảm thấy nó không phải là tệ khi theo lời nữ thần nói và tôi có thể bắt gặp Quỷ lùn hay Yêu tinh.
Một nơi có thể ngủ yên ổn. Tôi không nghĩ rằng một nơi như vậy lại quan trọng với mình đến thế.
Ngày mai.
Chắc chắn ngày mai.
Tôi sẽ cầu nguyện cho một điều thay đổi sẽ xảy ra.
Nếu được xin hãy cho tôi được trò chuyện với một người nào đó.
Tôi không quan tâm đến ngoại hình của họ, tôi chỉ muốn tìm được thức ăn.
Ha... hi vọng ngày mai sẽ sớm đến.
Một đêm thật dài, không thể so sánh khi tôi xem anime trên mạng trong phòng của tôi để gϊếŧ thời gian.
Ngày thứ hai trong thế giới mới, như ngày đầu tiên. Không có gì xảy ra cả.
Trong một góc khuất của tảng đá, tôi cuộn mình lại và chờ đợi buổi sáng để đi.