Mắt thấy trời dần ấm lên, Phùng Liên Dung liền bảo Châu Lan bảo Đại Lý chiết một ít hoa mai về.
Nơi này tuy là hoàng cung, nhưng vừa vào đông cũng vẫn có vẻ âm u, thế nào cũng phải đến mùa xuân, toàn bộ cung điện mới sáng sủa, nhu hòa lên.
Lại cắm chút hoa, là làm người thích.
Châu Lan rất nhanh liền cầm nhiều hoa mai trở về, có màu hồng, màu vàng, còn có một ít lá xanh, cười tủm tỉm nói: “Nô tì nghỉ chỉ có hoa thôi thì không đẹp lắm, nên bảo Đại Lý ngắt cả lá xanh.”
Hầu hạ Phùng Liên Dung trừ Chung ma ma, bốn cung nữ ra, còn có tiểu hoàng môn, Lý Thiện Bình, Lý Thạch, Phương Anh Tôn, Tào Thọ. Hai người cùng họ Lý, liền được gọi là Đại Lý và Tiểu Lý.
“Đúng là không đẹp lắm, may mắn ngươi nghĩ đến bảo hắn ngắt cả lá xanh.” Phùng Liên Dung khen nói, “Thật thông minh, cà rốt dấm đường này thưởng cho ngươi, ăn đi.”
Bây giờ cũng không có hoa quả gì, cà rốt dùng muối ướp một lát, lại hong khô, khi ăn trộn thêm chút dấm đường và rượu liền ăn được, chua chua ngọt ngọt, ngon vô cùng.
Phùng Liên Dung lấy món này làm đồ ăn vặt.
Châu Lan cảm tạ, bưng cà rốt đi, gọi Bảo Châu, Kim Quế, Ngân Quế cùng ăn.
Phùng Liên Dung ở đằng kia ngắm hoa chơi.
Cắm một cành hồng, cắm một cành vàng, lại thêm chút lá xanh, cũng rất đẹp mắt.
Chơi đến buổi tối, Tiểu Chung ma ma đến đây.
Phùng Liên Dung vừa ăn cơm tối xong, đang tản bộ trong viện tiêu thực.
Chung ma ma khó hiểu, hỏi: “Sao không hầu hạ chủ tử các ngươi, chạy đến đây làm gì?”
Tiểu Chung ma ma cười đến rất đắc ý: “Vừa rồi hoàng cửa đến đón Tôn quý nhân của chúng ta, các ngươi không nghe thấy động tĩnh sao?”
Hóa ra là đến khoe khoang.
Chung ma ma bĩu môi: “Tôn quý nhân sợ hãi kêu thảm thiết hay sao? Nếu không vì sao lại muốn chúng ta nghe thấy? Ta còn làm cái gì, Phùng quý nhân của chúng ta đều đã đi hai lần rồi.”
Tiểu Chung ma ma hừ một tiếng: “Sau này Tôn quý nhân cũng giống vậy.”
Chung ma ma không lại nói tiếp, có điều trong lòng xem thường Tiểu Chung ma ma.
Phùng quý nhân của bọn họ được gọi thị tẩm, còn được Thái tử ban thưởng chân giò và sách dạy đánh cờ đấy, bà cũng không đi xung quanh rêu rao, Tôn quý nhân mới chỉ là lần đầu tiên, có cái gì hay để nói?
Chung ma ma đỡ cánh tay Phùng Liên Dung: “Chử tử, chúng ta vào nhà thôi.”
Bà mặc kệ Tiểu Chung ma ma.
Tiểu Chung ma ma lấy được cái bẽ mặt.
Phùng Liên Dung không nói gì, cũng không có gì không vui về việc Tôn Tú được triệu thị tẩm. Lại nói, hai người đời trước cũng coi như đồng bệnh tương liên, cũng không thế nào, sau này cũng phải xem số phận của từng người.
Phùng Liên Dung cùng Chung ma ma vào nhà. d☼ d☀ l☁ q☂ d☃ ❄
Kết quả không quá bao lâu, Ngân Quế tiến vào nhỏ giọng nói: “Tôn quý nhân đã trở lại, vừa rồi Tào Thở ở cửa nhìn thấy rõ ràng, nói Tôn quý nhân vừa tiến đến liền khóc.”
Chung ma ma nhìn sắc trời: “Vẫn còn sớm mà, sao đã trở về rồi?”
Lần trước Phùng Liên Dung lần đầu tiên, ít nhất chậm hơn lần này một canh giờ.
Chung ma ma nghĩ tới ngôn hành vừa rồi của Tiểu Chung ma ma khóe miệng hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Lần này ma ma cũng muốn khóc, aiz, đã nói mọi việc đừng nóng vội rồi mà, đều có chuyện xấu.”
Giọng điệu này không thiếu được có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.
Phùng Liên Dung liếc xéo bà một cái.
Chung ma ma lại thở dài: “Xem ra Tôn quý nhân sợ là xui xẻo rồi, cũng không biết vì sao.”
Phùng Liên Dung muốn đi xem Tôn Tú, nhưng nghĩ lại, hình như là không được tốt cho lắm, nếu nàng muốn đi, lúc này nhất định không phải thời cơ tốt.
Nàng kéo tay áo đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng Liên Dung đi thỉnh an Thái tử phi, tiện đường liền đi xem Tôn Tú có đi hay không.
Kết quả Tôn Tú còn chưa ăn cơm, hai con mắt có chút sưng, như là hôm qua đã khóc một trận.
Phùng Liên Dung môi mấp máy, muốn hỏi hôm qua đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng nói đến bên miệng lại nuốt trở lại, nàng biết bản thân không quá hiểu an ủi người.
Vạn nhất Tôn Tú nói ủy khuất, nàng nên khuyên nàng ấy như thế nào đây?
Phùng Liên Dung cũng chỉ cười cười, ôn nhu nói: “Ngươi chậm rãi ăn, ta chờ ngươi.”
Nàng ngồi xuống ghế.
Tôn Túy tùy tiện ăn mấy miếng: “Đi thôi, ăn nữa sẽ muộn.”
Phùng Liên Dung liền cùng nàng đi.
Tôn Tú thấy nàng vẫn không hỏi một câu, ngược lại không nén được, thương tâm nói: “Ta khẳng định đang bị người chê cười, sau này cũng không còn mặt mũi gặp người.”
Phùng Liên Dung lắp bắp kinh hãi: “Sao vậy? Ta...” Nàng ngừng một chút, “ta chỉ nghe nói ngươi đã khóc, cái khác thì không biết, đã xảy ra chuyện gì khiến người chê cười?”
Tôn Tú nghiêm mặt nói: “Điện hạ chưa chạm vào ta đã bảo ta trở về, chuyện này có thể không bị truyền ra sao?”
Phùng Liên Dung mắt trợn to. love︵of ︶the ︷world ︸ ︹
Quý nhân như các nàng đi thị tẩm đều có cung nhân ở bên cạnh ghi lại, để tương lai có thai được phong hào, nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ tới Tôn Tú lần đầu tiên thị tẩm sẽ như vậy.
“Vậy Điện hạ gọi ngươi đến đó làm gì?”
Tôn Tú nói: “Chơi cờ.”
Phùng Liên Dung nghĩ chuyện này không phải rất tốt sao, xem ra Thái tử thích chơi cờ, liền khó hiểu hỏi: “Tiếp theo như thế nào?”
Tôn Tú nhịn không được muốn khóc: “Vốn đang tốt, cũng không biết sao lại như vậy, Điện hạ đã bảo ta trở về, giống như không phải rất vui vẻ, ta cũng không biết mình làm không tốt ở đâu.”
Phùng Liên Dung cũng không hiểu.
Hai người vừa đi vừa nói đến nội điện Đông cung.
Thái tử phi chưa nói gì, Tôn Tú lại cảm thấy tất cả cung nhân trong điện khẳng định đều đang cười nàng, đầu liền vẫn luôn cúi thấp xuống, ra ngoài còn bị Nguyễn quý nhân giễu cợt mấy câu.
Tâm trạng Tôn Tú lại càng kém hơn.
Phùng Liên Dung cũng không lại nói gì, nàng như bây giờ, là nên được yên lặng một chút.
Bên trong Thọ Khang cung, Hoàng Thái hậu đang ngồi cùng Thái tử.
“Phụ hoàng ngươi cũng là muốn ngươi chuyên tâm học tập, Hữu Trinh, Hữu Ngô nhỏ hơn ngươi rất nhiều, nhất là Hữu Ngô, Vương đại nhân, Chương đại nhân giảng bài, hắn đều nghe không hiểu lắm.
Thái tử nghĩ nghĩ nói: “Không bằng liền Lý đại nhân đi, Lý đại nhân giảng bài đến nay tôn nhi vẫn cảm thấy rành rành trước mắt. Ông ấy bác học đa tài, từng chữ như châu ngọc, không nói Mạnh Tử, vẫn là Thượng Thư, đều có thể giảng không tục dễ hiểu. Khoảng thời gian trước Lý đại nhân bị bệnh xin nghỉ, bây giờ thân thể đã khỏe lại rồi.”
Hoàng thái hậu cười thầm.
Chọn người, bà và Thái tử đều nghĩ giống nhau.
Hồ quý phi muốn những đại thần khác dạy con trai nàng, vì thì dạy đi, Lý đại nhân này ở trong triều cũng là trọng thần, năm đó khi làm giảng quan, có ai không tôn sùng? Chỉ là tính tình không tốt lắm.
Hoàng thái hậu rất nhanh liền nói chuyện này với Hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng biết bản lĩnh của Lý đại nhân, đương nhiên đồng ý.
Kết quả khi ông nói chuyện này với Hồ quý phi, Hồ quý phi nóng nảy, một đôi mắt ngập nước đỏ lên. Linh's♋ Linh☠ d♥*d☯ lq♔d
Thấy bà ta muốn khóc, Hoàng thượng khó hiểu hỏi: “Sao vậy, Lý đại nhân này có chỗ nào không tốt?”
“Cũng không phải không tốt.” Hồ quý phi nhăn mày nói, “Thϊếp thân nghe nói Lý đại nhân rất nghiêm khắc, ngay cả khi dạy Thái tử đều hận không thể động đến thước đâu.”
“Nghiêm sư xuất cao đồ.” Hoàng thượng vỗ vỗ tay bà ta, cười nói: “Không phải nàng nói sợ hai đứa nhỏ không nên thân sao?”
Ông thật sự là quá mức sủng ái Hồ quý phi, yêu cầu này, vốn đã có chút quá đáng.
Nhưng Hồ quý phi vẫn không vừa lòng, điềm đạm đáng yêu hỏi: “Hoàng thượng, có thể đổi một người khác không, thϊếp thân thấy thị giảng học sĩ Kim đại nhân cũng không tệ.”
Hoàng thượng nhíu nhíu mày: “Mẫu hậu đều đã nói với Lý đại nhân, sáng mai sẽ đến.”
Mặt Hồ quý phi lập tức bịt kín một tầng u ám.
Hoàng thượng vẫn cười nói: “Mẫu hậu cũng là quan tâm Hữu Trinh, Hữu Ngô, bằng không sao có thể tự mình hỏi đến. Lý đại nhân trước kia đã từng dạy Hữu Đường, ngay cả tiên đế cũng đều rất tán thưởng ông ta, nếu không phải thân thể không tốt lắm, sẽ không đến làm giảng quan đâu.”
Trong lòng Hồ quý phi cũng biết không thể lại thuyết phục hoàng thượng, ai bảo Hoàng thái hậu ở trước mặt Hoàng thượng luôn là một bộ dáng từ mẫu. Tuy rằng vì Thái tử, mẫu tử hai người ngẫu nhiên có chút cương, nhưng tình cảm vẫn đặt ở nơi đó.
Hơn nữa Hồ quý phi cũng hiểu rõ Hoàng thái hậu lợi hại.
Nhớ ngày đó, văn võ bá quan liều mạng dâng tấu chương bức bách Hoàng thượng lập Thái tử, sau lưng chỗ nào không có Thái hậu trợ giúp?
Đáng tiếc Hoàng thượng thế nhưng hoàn toàn không biết gì cả!
Hồ quý phi híp híp mắt, dựa vào trong lòng ông nói: “Thϊếp thân biết hoàng thượng đau Hữu Trinh, Hữu Ngô, bọn họ nhất định sẽ chăm chỉ đi theo Lý đại nhân học.”
Dù sao Lý đại nhân cũng có bản sự, chỉ cần không cùng một chỗ với Thái tử là được, đợi một thời gian, hai người bọn họ nhất định sẽ vượt qua học vấn của Thái tử.
Hồ quý phi chính là hi vọng nhi tử của mình không thua Thái tử, nếu Hoàng thái hậu đã làm chủ, bà ta cũng không đến mức gắng phải thuyết phục hoàng thượng thay đổi chủ ý, chút đúng mực ấy bà ta vẫn có.
Đến tháng ba, trong cung tất cả mọi người đã thay áo mỏng.
Thái tử phi đang xem sách, Tri Xuân cười nói: “Vừa rồi Nghiêm Chính lại đây nói lát nữa Thái tử qua đây dùng bữa.”
Thái tử phi vội buông sách.
Lý ma ma ở bên cạnh dặn dò, Thái tử thích ăn món này, Thái tử thích ăn món kia, Thái tỉ phi tỉ mỉ chọn, kêu phòng bếp chuẩn bị mười hai món. ←d↑d→l↓↔q↕d↨Bình thường chỉ có một mình nàng ta, sáu món ăn cũng đã đủ.
Nàng ta xem như là người tiết kiệm, Hoàng thái hậu cũng vì vậy mà nhiều lần khen nàng ta.
Không sai biệt lắm giờ Dậu Thái tử đến đây.
Lý ma ma cười nói: “Nương nương vẫn chờ Thái tử, cũng không có tâm tư làm việc khác.”
Thái tử nhìn Thái tử phi, lại nhìn một bàn đầy đồ ăn, cười nói: “Cũng không phải ít tới, cần gì long trọng như vậy, ngồi đi, nói vậy nàng cũng đói bụng.”
Thái tử phi ngồi phía bên phải hắn: “Cũng không đói bụng lắm, chính là lo lắng Thái tử mỗi lần đều đến muộn như thế, bị thương dạ dày.”
“Đều đã có điểm tâm ăn, sợ cái gì.” Thái tử và Thái tử phi nói chuyện nhà, đột nhiên nghĩ đến kết quả mà Khâm Thiên Giám đo được, cùng Thái tử phi nói: “Nghe nói mấy ngày nữa có nhật thực đấy.”
Thái tử phi liền giật mình, mặt mũi trắng bệch: “Thiên khuyển ăn mặt trời? Vậy làm sao tốt được? Điện hạ, ngày đó, nhớ được ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài.”
Thấy nàng kinh sợ đến như vậy, Thái tử vốn có lời muốn nói lại nuốt trở lại, sửa lời nói: “Vậy hôm đó nàng cũng trốn kỹ một chút.”
Thái tử phi liên tục gật đầu.
Thái tử không lại lên tiếng, cúi đầu ăn cơm.