Hễ là trong Phù Ngọc điện có chút chuyện, nội điện Đông cung nhất định sẽ biết đến.
Giờ khắc này, trong lòng Lý ma ma cực kì không thoải mái.
Phùng quý nhân này ban đầu cũng nhìn không ra, tiểu cô nương nhìn đơn thuần như vậy, không nghĩ tới tâm cơ sâu như thế. Vậy mà lại thừa dịp đại gia trốn nhật thực, tìm cơ hội bồi Thái tử, Thái tử còn thưởng chậu vàng cho nàng.
Trong cung, có thể sử dụng chậu vàng cũng không phải người bình thường.
Phùng quý nhân có tư cách gì?
Lý ma ma khó tránh khỏi muốn nhắc nhở Thái tử phi.
Thái tử phi nghe xong, tự nhiên cũng có chút ý tưởng.
Dù gì nàng ta cũng là Thái tử phi, Thái tử xem nhật thực thế nhưng lại không cùng nàng ta nói một tiếng, không khỏi thật không để nàng ta vào mắt. Hơn nữa, nhật thực này đó có gì đẹp mắt, không phải là cái gì may mắn, chỉ biết đưa tới vận rủi, không phải sao, bên kia bị cháy kìa.
Thái tử phi đứng dậy muốn đi đến chỗ Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu đang nằm nghiêng trên sạp, cung nhân đang bóp chân cho bà.
Nàng đã có tuổi, kiến thức rộng rãi, cũng không sợ nhật thực. Vừa rồi ngay ở trong phòng nhìn bên ngoài tối đem, nhớ đến lần đầu tiên bà nghe được hai từ nhật thực này. Lúc ấy mới sáu tuổi, phủ Vũ An hầu bọn họ cũng rối thành một nùi, chỉ có một mình Vũ An hầu không sợ.
Bà được mẫu thân ôm trốn vào trong phòng.
Ngày đó, cũng là như vậy, sáng rồi tối, tối rồi lại sáng.
Phụ thân bà xem nhật thực, nhưng cả đời này phụ thân đều vinh quang, cũng chính bởi vì như thế, năm đó bà mới có thể làm Hoàng hậu.
Thái tử phi đến ngắt bà nhớ lại.
Hoàng thái hậu cười hỏi: “Sao lại đến đây vào lúc này?”
Thái tử phi có chút sốt ruột: “Tổ mẫu, chỗ Điện hạ bị cháy kìa.”
“À, là vì chuyện này.” Hoàng thái hậu cười cười, “chuyện nhỏ thôi mà.”
Loại chuyện này thế nhưng nói thành việc nhỏ.
Thái tử phi ngẩn ra.
Hoàng thái hậu nói: “Không phải lửa đã được dập rồi sao, đừng nóng vội mà rối loạn.”
“Nhưng là.” Thái tử phi nghiêm mặt, “Tổ mẫu, còn không phải cháu dâu sợ có người mượn chuyện này gian lận sao.”
Hoàng thái hậu liếc nàng ta.
Cháu dâu này không phải ngốc, chính là tuổi còn nhẹ, không đủ ổn trọng, hễ là có chút gió thổi cỏ lay, ngồi yên không được, vậy sau này làm Hoàng hậu, còn không phải mệt chết à? Suốt ngày trong cung, chuyện như vậy còn thiếu sao?
“Đã đến đây liền theo giúp ta ăn một bữa cơm, có nhật thực làm khẩu vị ta cũng không phải rất tốt, ngươi cũng chưa ăn phải không?” Hoàng thái hậu cố tình không để ý tới.
Thái tử phi lòng như lửa đốt, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ phải cùng ăn một chút.
Ra khỏi Thọ Khang cung, Thái tử liền đυ.ng phải Thái tử ở đối diện đi tới.
Thái tử cũng bởi vì nhật thực qua đi, vội tới vấn an Hoàng thái hậu.
“Điện hạ.” Thái tử phi thi lễ.
Thái tử cười cười nói: “Sao nàng lại một mình đến đây trước?”
Thái tử phi nghĩ còn không phải vì chuyện bị cháy sao, chuyện nghiêm trọng như vậy, một người hai người vẫn còn ung dung, nàng hỏi: “Điện hạ, ai phóng hỏa, đã tra ra được chưa?”
Lý ma ma đứng tại chỗ lo lắng suông.
Vừa thấy mặt, thăm hỏi chuyện này làm chi!
Nụ cười Thái tử nhạt hơn chút: “Chốc lát chưa tra ra được.”
“Sao lại chưa tra ra, nghiêm hình tra hỏi cũng được.” Thái tử phi nhắc nhở, “Điện hạ, cháy này khéo như vậy, chẳng lẽ Điện hạ không biết vì sao?”
Thái tử hơi hơi nhíu mày: “A Yên, an tâm một chút chớ nóng vội.”
Thái tử phi nghĩ, sao nàng ta có thể không nóng nảy.
Thái tử vị này của hắn gian khổ thế nào mới có được, vốn từ lúc sáu năm trước Hoàng thượng lên lập hắn làm Thái tử, nhưng lại vẫn trì hoãn. Người sáng suốt đều biết, Hoàng thượng muốn lập Tam hoàng tử làm Thái tử, nếu không phải quần thần cực lực phản đối, chỉ sợ sớm đã xong việc.
Bây giờ hắn tuy là Thái tử, nhưng đường còn dài, ai biết lại có khúc chiết hay không, nói không chừng chỉ là một chuyện nhỏ cũng có thể thay đổi mọi chuyện.
Thái tử phi thở dài, biểu cảm lo lắng trên mặt rất sâu.
Thái tử không nói nữa, xoay người đi về phía trước.
Lý ma ma vội hỏi: “Nương nương, ngài đây là làm gì đâu, Điện hạ cũng không phải trẻ con, còn không phải phải làm như thế nào sao?”
Thái tử phi nói: “Nếu hắn biết, sẽ không nên đi xem nhật thực!”
Trong lúc mấu chốt này, nên cụp đuôi làm người, an toàn chờ sau khi Hoàng thượng băng hà, thuận lợi đi lên đế vị.
Lý ma ma biết nàng ta vẫn còn đang tức giận, vẫn trách Thái tử không nói với nàng ta hắn muốn đi xem nhật thực, bằng không Thái tử phi nhất định muốn ngăn cản.
Lý ma ma khuyên nhủ: “Đợi lát nữa nương nương vẫn nên cẩn thận cùng Điện hạ nói chuyện. Điện hạ là người có hùng tâm tráng trí, nhất định sẽ không buông tha, bằng không cũng sẽ không chăm chỉ như thế.”
Về mặt học tập Thái tử tiêu rất nhiều thời gian, Thái tử phi cũng biết, nàng ta cắn cắn môi: “Hắn còn không bằng nhiều bồi Hoàng thượng.”
Nàng ta bước nhanh đi rồi.
Lý ma ma đau đầu.
Thái tử nhìn thấy Hoàng thái hậu, nhưng hai người lại không nhắc đến một câu nào về chuyện bị cháy, Hoàng thái hậu chỉ hỏi: “Ngươi xem nhật thực, gọi Phùng quý nhân hả? Phùng quý nhân này là...”
Thái tử nhân tiện nói: “Là người đầu năm mới Hoàng tổ mẫu hỏi chuyện nàng.”
“À, là nàng à.” Hoàng thái hậu nhớ, “Cười rất ngọt, bộ dạng cũng tốt, có điều hai quý nhân khác cũng không tệ, sao ta lại nghe nói ngươi chỉ thưởng cho nàng? Còn có một người thậm chí còn chưa thị tẩm?”
Thái tử cười một cái: “Người người đều thưởng, đến lúc đó Hoàng tổ mẫu trợ cấp cho Tôn nhi đúng không?”
Hoàng thái hậu liền cười rộ lên, lại nghiêm mặt nói: “Nhà bình thường đều chú ý nhiều con nhiều phúc, chứ đừng nói trong cung chúng ta, phụ hoàng ngươi, rất ít nhi tử.”
Thái tử biết Hoàng thái hậu là đang nhắc nhở hắn, không cần độc sủng một người.
Thái tử gật gật đầu, cũng không có nói tiếp.
Đến ngày hôm sau, trong cung liền truyền quanh chuyện ngày xảy ra nhật thực. Hạ lửa, đốt quần áo Thái tử, ý tứ trong đó không nói cũng rõ, ý nói Thái tử không đức không chính, ông trời cũng không thích.
Tiếng gió cùng nhau, trong triều còn có người châm ngòi thổi gió, dâng tấu chương muốn Hoàng thượng lần nữa suy xét chọn người làm Thái tử.
Nhưng vị Thái tử này cũng chỉ mới sắc lập được hai năm, còn là đa số văn võ bá quan dồn sức giúp. Bây giờ tấu chương này cũng dám muốn Hoàng thượng thay đổi chủ ý, có thể nghĩ, mấy vị quan viên này tự nhiên liền thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Chỉ mới vài ngày, đã bị buộc tội ngập đầu.
Nhưng mà, Hoàng thượng vẫn liên tục không có động tĩnh gì.
Ngày hôm đó, Vĩnh gia công chúa tiến cung.
Nàng là nữ nhi đầu tiên của Hoàng thượng, cũng là Hoàng hậu sinh ra, cá tính kiêu ngạo ương ngạnh, vừa tới liền vào Càn Thanh cung nơi Hoàng thượng phê duyệt tấu chương hằng ngày.
Hoàng thượng cực kì sủng ái nữ nhi này, không chỉ bởi vì nàng là trưởng nữ, còn là vì tính cách của Vĩnh Gia công chúa và ông ta rất hợp nhau.
Hoàng thượng thích nghe khúc, Vĩnh Gia công chúa cũng thích, Hoàng thượng thích ngắm cá, Vĩnh Gia công chúa cũng thích, Hoàng thượng thích ăn đậu hũ thối, những người khác tránh không kịp, Vĩnh gia công chúa cũng thích.
Gần như là Hoàng thượng thích, Vĩnh Gia công chúa liền không có không thích.
Nữ nhi như vậy, mặc dù tính tình có chút cường hãn, Hoàng thượng vẫn nguyện ý bao dung.
“Phụ hoàng.” Vĩnh Gia công chúa vừa tới liền nhào vào trong lòng Hoàng thượng.
Nàng tuy rằng đã lập gia đình, nhưng tính tình vẫn không đổi, trong cung, không có một công chúa nào dám làm càn như nàng. Hoàng thượng lại một chút cũng không tức giận, cười vỗ vỗ tay nàng nói: “Uyển Uyển tới vừa vặn, con xem, bức tranh này có phái bút tích thực hay không?”
Ông ta đặt bức tranh xuống bàn rồi mở ra.
Vĩnh Gia công chúa liếc nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt nheo lại, cẩn thận quan sát một lát rồi mới nói: “Giả, Lý Hiền vẽ tranh thích dùng bút cùn, tranh này không phải. Phụ hoàng, người nào sưu tầm cho người, có thể đánh hắn mấy bản rồi.”
Hoàng thượng ha ha cười rộ lên: “Ánh mắt thực sắc, không uổng công từ nhỏ ta dạy con giám định và thưởng thức.”
Vĩnh Gia công chúa nói: “Vẫn là phụ hoàng lợi hại nhất, danh sư xuất cao đồ.”
Hoàng thượng càng thêm vui vẻ, lại lấy ra thêm mấy bức tranh thơ khác.
Hai người lại nhìn một hồi lâu.
Vĩnh Gia công chúa ánh mắt cũng có chút mỏi, nhu nhu nói: “Phụ hoàng, người xem cái này làm gì đâu, mấy người Trầm đại nhân vô lý như vậy, người lại không tước quan của bọn họ.”
Hoàng thượng sắc mặt khẽ biến thành trầm.
“Nữ nhi thấy là bọn họ chuyên tìm phiền toái cho phụ hoàng, đây là chuyện đùa hay sao? Phụ hoàng người cũng phải mất một thời gian mới hạ quyết tâm lập Thái tử, ai cho bọn họ lá gan lớn vậy, làm chút chuyện này còn dám dâng tấu chương.”
Thật ra tâm tình Hoàng thượng vốn kém, vừa rồi mới hơi chút tốt lên, nghe nói như thế, lại không tốt rồi.
Vĩnh Gia công chúa biết nên dừng lại, cười hì hì nói: “Phụ hoàng, nữ nhi sẽ không quấy rầy ngài, nữ nhi đi xem Hoàng tổ mẫu và mẫu hậu.”
Hoàng thượng khoát tay.
Vĩnh Gia công chúa bước đi.
Kết quả vừa đến cửa đại điện liền gặp Hồ quý phi.
Vĩnh Gia công chúa cười ha ha: “Mẫu phi, ngài đây là vội vàng tới đưa cơm cho phụ hoàng à?”
Ánh mắt nàng nhìn một cung nữ, trong tay cung nữ này xách một hộp đựng thức ăn, không cần phải nói, đây nhất định là nước canh mà Hồ quý phi dày công hầm.
Phụ hoàng nàng chỉ thích món canh này.
Hồ quý phi cũng không dự đoán được sẽ gặp phải nàng, cười nói: “Ngươi mới đến? Phò mã của ngươi đâu?”
“Ta tự mình tới.” Vĩnh Gia công chúa nhíu mày, “Mẫu phi, đừng để món canh bị lạnh, vẫn là mau vào đi.” Nàng kêu tiểu hoàng môn thông báo cho Hoàng thượng.
Kết quả tiểu hoàng môn đi ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hoàng thương nói bận, bảo nương nương về trước.”
Nụ cười của Hồ quý phi liền cứng trên mặt.
Vĩnh Gia công chúa đắc ý nở nụ cười: “Ôi, mẫu phi, xem ra ngài tới không khéo a. Vừa rồi phụ hoàng cùng ta nhìn tranh thơ hơn nửa ngày, quả thật cũng mệt mỏi.”
Hồ quý phi tức đến ngón tay đều đang run.
Vĩnh Gia công chúa này vĩnh viễn đều là khắc tinh của bà ta!
“Mẫu phi vẫn là đợi lát nữa lại tới thôi.” Vĩnh Gia công chúa giọng điệu chế nhạo, “Có điều đáng tiếc đồ ăn này, hâm lại một lần, hương vị sẽ không ngon rồi.”
Hồ quý phi không nói một lời, quay đầu bước đi.
Vĩnh Gia công chúa hừ ca đi đến chỗ Hoàng hậu.
“Mẫu hậu.” Nàng đứng ở cửa, nhỏ giọng kêu.
Hoàng hậu cười vẫy tay: “Đứng ngốc ở đó làm gì, còn không tiến vào.”
Vĩnh Gia công chúa liền nhào vào trong lòng bà, hai tay ôm thắt lưng bà không buông, làm nũng nói: “Mẫu hậu cũng không nhớ nữ nhi, nữ nhi không tự mình đến, mẫu hậu liền cũng không gọi nữ nhi đến.”
Hoàng hậu cười nói: “Con đã xuất giá, tự nhiên là đợi ở nhà chồng, sao còn có thể thường xuyên vào cung đây? Hôm nay đến là vì chuyện gì?”
Nhắc tới chuyện này, Vĩnh gia công chúa liền cao hứng: “Còn không phải là vì Hữu Đường, ta chỉ biết, nhất định là Hồ quý phi làm chuyện tốt, chỉ tiếc, chiêu này của bà ta là gϊếŧ địch 100, tự thương tổn 1000.”