Chương 46: Tối nay rảnh không, tới nhà tôi đi!

“Cô nói cái gì?” Loan Đậu Đậu ôm thùng giấy đứng trước cửa phòng làm việc của mình trợn tròn hai mắt, hoài nghi mình đang mộng du.

Cô bí thư xinh đẹp xấu hổ nở bụ cười, dịu dàng nói: “Tổng giám đốc nói cô bị chuyển đến tổ sáng tạo ở lầu chín, tôi sẽ tiếp nhận công việc của cô.”

Tôi bị giáng chức rồi sao? Phân Ruồi không hành hạ tôi nữa sao?

Thật là.......

Cả nước vui mừng, đốt pháo hoa ăn mừng vì tin tức tốt này! Rốt cuộc có thể thoát khỏi bàn tay của Phân Ruồi, mỗi ngày không cần phải bưng trà, rót nước, giặt quần áo nữa!

Ánh mắt cô bí thư nghi ngờ, không phải cô ấy bị bệnh chứ? Bị tổng giám đốc điều đi còn vui mừng như vậy?

Loan Đậu Đậu lấy lại tinh thần, bộ dáng vui vẻ vừa rồi có thể làm cho cô bí thư xinh đẹp hoảng sợ, nhếch môi dịu dàng nói: “Cảm ơn cô đã cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng! Cô bảo trọng, tôi sẽ cầu nguyện cho cô! Tạm biệt!”

Sung sướиɠ uốn éo cái mông đi lên tổ sáng tạo ở lầu chín! Các đồng nghiệp thân ái sau này chúng ta cùng giúp đõ nhau nhé!

“Chào mọi người, tôi là nhân viên mới Loan Đậu Đậu, về sau xin giúp đỡ nhiều hơn!” Loan Đậu Đậu đứng ở cửa cúi đầu lịch sự chào hỏi, nhất định phải cho đồng nghiệp mới ấn tượng tốt!

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Loan Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn hình ảnh trước mặt khóe miệng không nhịn được co quắp.......

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc đồ tây ngồi trên ghế, không ngừng click chuột, đeo tai nghe, khóe miệng thỉnh thoảng nói thầm: “Tăng máu, phía sau.......Tốc độ nhanh.......Gϊếŧ.......”

Một người đàn ông đang dựa vào cửa, gương mặt trắng nõn đang soi gương trang điểm lại, ngón tay thon dài cầm cá gương nhỏ cùng bông hóa trang.......

Người ngồi ở giữa càng kỳ quái hơn, tóc tai bù xù, mặc áo khoác màu đen bên ngoài còn dính một chút bụi, khóe mắt còn dính ghèn, ngáp liên tục, ánh mắt đang nhìn màn hình máy tính.

Loan Đậu Đậu hóa đá, bước chân lùi về phía sau cửa, mắt trợn to nhìn thấy biển “Tổ sáng tạo”, cô không đi nhầm chỗ chứ?

“Xin hỏi.......”

Loan Đậu Đậu bước vào lần nữa, cẩn thận mở miệng, còn chưa nói hết lời người đàn ông có bàn tay thon dài đã tinh mắt nhìn thấy cô, mím môi cười lộ ra hàm răng trắng.

“Ui da, đây là đồng nghiệp mới của chúng ta sao? Tổng giám đốc thật là ưu ái chúng ta. Tối nay có rãnh không, đến nhà tôi đi!”

Ẻo lả đến mức cô nổi cả da gà, mẹ kiếp có phải quá thẳng thắn rồi không!

“Ha ha......, Tối nay tôi không rảnh!” Tại sao cô không biết trong công ty còn một cái hang chuột chứ?

“Vậy tối mai có rãnh không? Nếu rảnh thì đến nhà tôi.” Người đàn ông có bàn tay thon dài chưa từ bỏ ý định!

“Tối mai cũng không rảnh, về sau cũng không có, đừng tốn công vô ích! Tôi không phải loại phụ nữ kia!” Loan Đậu Đậu trực tiếp cắt đứt lời nói của hắn.

Gương mặt người đàn ông có bàn tay thon dài thất vọng than thở: “Vậy coi như xong, tự mình tìm vị trí đừng cản trở tôi trang điểm!”

Khóe miệng Loan Đậu Đậu co quắp, thay đổi nhanh như vậy sao!

“Đậu Đậu?” Nữ quỷ chợt đứng lên, trợn to hai mắt, giống như quỷ gặp quỷ!

Loan Đậu Đậu cẩn thận nhìn thật lâu, nhảy dựng lên “Cô nàng bát quái? Cô làm ở ngành này sao?”

Nữ quỷ vứt bỏ áo trong trong nháy mắt, lấy khăn ướt lau mặt, vén tóc giả lên nhét vào đống đổ nát trên bàn đầy bụi bặm, rực rỡ hẳn lên, thay da đổi thịt thành người khác. “Ha ha, đương nhiên tôi ở ngành này! Chỉ là thường đi lên tầng trên! Cô cũng biết cà phê ở tầng trên tương đối ngon.......!”

“.......”