Chương 9: Thích khách

Hoắc Văn ném kim trâm ra, ôm Nhan Như Ngọc ngồi dậy, chỗ đó của hai người vẫn còn dính lấy nhau, dư âm sau cao trào làm cho mặt Nhan Như Ngọc đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ, còn chưa kịp phản ứng lại ga trải giường đã đổ ập xuống che nàng vào trong l*иg ngực của Hoắc Văn.

Nam nhân kia vội vàng lui ra, kim trâm bay đến rất nhanh, cho dù hắn tránh đi nhưng kim trâm cũng kịp xẹt qua gò má, ngay lập tức một vết máu hiện lên.

Hắn ta lấy tiền của người ta, thay người ta diệt trừ tai họa, nhất định phải mang tiểu nương tử kia ra ngoài.

Vì vậy hắn rút kiếm ra, phóng thẳng đến chỗ hai người đang ở trên giường.

Tiểu huyệt của Nhan Như Ngọc vẫn còn kẹp côn ŧᏂịŧ của Hoắc Văn nên không dám lộn xộn, một tay Hoắc Văn ôm chặt Nhan Như Ngọc, một tay khác bắt lấy thanh kiếm kia, hắn nhẹ nhàng nắm mũi kiếm, sức lực nhanh nhẹn, đầu ngón tay vận nội lực làm thanh kiếm đứt thành từng đoạn, sau đó trở tay bắt lấy đoạn kiếm phía trước nhất hất một cái, xông thẳng về phía mặt người kia, người nọ muốn bắt nữ nhân trong ngực hắn, một cái tay khác sử dụng ám khí đâm đến ngực Hoắc Văn, Hoắc Văn bất đắc dĩ lấy ga trải giường bọc lấy ám khí kia, nhưng Nhan Như Ngọc lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuất hiện trước mặt hai người.

Hai tay nàng ôm ngực, ngẩng đầu nhìn người, một đôi mắt phượng đưa tình, tướng mạo như tiên, tuyệt sắc giai nhân nãy rõ ràng vừa mới được đàn ôn chăm sóc, trên mặt đều là tinh tịch. Da dẻ nàng trắng trẻo, thân hình yêu kiều, trước ngực bị cọ xát đỏ bừng, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trên đầṳ ѵú đỏ bừng. Theo con mắt đi xuống dưới đầṳ ѵú đỏ là nhúm lông đen của âʍ ɦộ, bên trong còn kẹp côn ŧᏂịŧ của đàn ông, nàng sợ hãi thở hổn hển, tiểu huyệt kia cũng nuốt vào nhả ra côn ŧᏂịŧ của nam nhân ở sau lưng thật chặt.

Cảnh đẹp mỹ nhân trước mặt, chỉ là công phu như thần chợt lóe lên này, nam nhân cầm kiếm bị Hoắc Văn trở tay hất lại kiếm đâm trúng giữ mặt, máu tươi giàn giụa, hắn mở to mắt, ngã xuống trước mặt Nhan Như Ngọc.

Hoắc Văn ôm chặt Nhan Như Ngọc, tay vuốt lưng nàng an ủi, côn ŧᏂịŧ chôn trong tiểu huyệt cứng lên, gân xanh giật giật.

Hai người bị sự cố bất ngờ này kí©h thí©ɧ, nghĩ đến có người dám mơ ước vợ mình, còn dám ra tay cướp nàng, Hoắc Văn tạm thời không có du͙© vọиɠ giao hợp.

Hắn rút côn ŧᏂịŧ của mình ra khỏi tiểu huyệt của vợ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn sâu bên trong, cho dù rút côn ŧᏂịŧ ra, tiểu huyệt lập tức khép lại, chặn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong.

Hoắc Văn nhặt quần áo lộn xộn dưới đất mặc vào cho Nhan Như Ngọc, sau đó nói:

“Nơi này đã không còn an toàn, bây giờ chúng ta phải thu dọn đồ đạc rời đi.”

Nhan Như Ngọc gật đầu, ngơ ngác sợ hãi nhìn người chết trên mặt đất.

Trong lầu Sơn Thủy vẫn còn người đang ngủ say, người này không biết là do ai phái tới, tuy nhiên nếu có thể gây mê được cao thủ trong lầu Sơn Thủy thì e rằng lai lịch của người đứng sau không nhỏ. Hoắc Văn đi đằng trước, Nhan Như Ngọc đi theo sau lưng hắn, trên người dính nhớp, trên mặt cung dính nhớp, bởi vì đột nhiên xảy ra chuyện nên cũng không có chỗ để nàng rửa mặt, chỉ có thể lặng lẽ chạy khỏi lầu Sơn Thủy.

Hai người vừa mới rời khỏi lầu Sơn Thủy không bao lâu thì có người chắn kiếm trước mặt hai người.

Người này mặc áo đen, trang phục giống với người đến ám sát lúc nãy, Hoắc Văn cao giọng quát:

“Không biết là cao nhân từ phương nào đến? Xin chỉ giáo.”

“Ngươi có thể đi, nàng ta phải ở lại.”- Nam nhân chỉ tay vào Nhan Như Ngọc.

Hoắc Văn trầm mặt, nói:

“Thê tử nhà ta và ta kiêm điệp tình thâm, hai vợ chồng hợp thành một thể, tuyệt đối sẽ không tách rời.”

“Vậy thì chịu chết đi.”- Nam nhân cũng không nhiều lời, rút kiếm ra xông thẳng đến chỗ Hoắc Văn.

Hoắc Văn buông bọc quần áo xuống, đưa tay đỡ kiếm, chưởng pháp của hắn cực kì thông thạo, nội lực lại thâm sâu khó lường, người áo đen mới giao thủ với hắn một lần, cũng biết mình không phải đối thủ của hắn, nhưng vì tiền của người ta, là một môn khách, đương nhiên phải trung thành với chủ.

Ngay khi Hoắc Văn đánh nhau với người áo đen, đột nhiên bên cạnh hiện ra một đống người áo đen, thân thủ của bọn họ ai nấy đều tốt, vây quanh Hoắc Văn, tầm mắt của Hoắc Văn bị chặn lại, trong lòng sốt ruột liền bất tri bất giác tung ra tàn nguyệt tâm kinh, chỉ một chiêu của hắn đã đánh những người vây quanh hắn nằm ra đất.

Đến lúc hắn lo lắng nhìn qua chỗ Nhan Như Ngọc đứng, nơi đó nào còn thấy vợ hắn, chỉ còn lại một bọc quần áo lẻ loi.

Trong lòng hắn sợ hãi, những ngày tháng ra vào cũng với Nhan Như Ngọc hắn đã sớm coi nàng như một phần máu xương trên thân thể mình.

Bây giờ máu xương mất, tất nhiên đau đớn không chịu nổi, dưới sự hốt hoảng của hắn, chiêu thức càng loạn, gϊếŧ chết toàn bộ người áo đen ngay tại chỗ.

Quanh năm Nhan Như Ngọc đều xông hương, trên người nàng có một mùi thảo dược như có như không, Hoắc Văn theo mùi hương đó mà đuổi theo, cũng không biết vợ mình sớm đã bị người ta cưỡng chế mang tới một trạch viện ngoài ngoại ô.

Nhan Như Ngọc bị điểm huyệt toàn thân, ngồi ở trên ghế gỗ hoa lê.

Trước mặt nàng là một trận xuân cung sống.

Nam tử cường tráng cưỡi lên người tỳ nữ, hai tay mạnh mẽ bóp cổ tỳ nữ đó, nghĩ đến nữ nhân hôm nay hắn nhìn thấy ở xưởng tơ lụa. Tuyệt sắc như vậy, đè dưới người không biết sướиɠ cỡ nào, nghĩ như vậy, hai tay hắn dùng sức, bóp chết tỳ nữ dưới người mình.

Cái màn màu trắng cử động, người áo đen ghé vào lỗ tai hắn không biết nói cái gì.

Nam nhân vung tay, người áo đen liền đưa thi thể của tỳ nữ ra ngoài, lúc đi qua Nhan Như Ngọc mắt nhìn thẳng, giống như không nhìn thấy nàng, làm cho nàng buồn cười, rõ ràng là người áo đen đưa nàng vào, nhưng người áo đen đấy đến nhìn nàng cũng không dám nhìn.