Chương 8: Ham muốn

Ban đêm, Sơn Thủy lâu tĩnh lặng.

Hoắc Văn truyền thanh âm vào tai, Nhan Như Ngọc nhắm chặt hai mắt, nửa khắc sau, hai người đều thở ra một ngụm khí đυ.c.

Nguyệt Tâm Kinh có kết cầu tinh tế, ngay trong ở trong chương đầu tiên, phương pháp hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt đã làm người ta sử dụng vô tận rồi, Nhan Như Ngọc nghe được một nửa đã mơ hồ rồi, cũng cảm thấy vô tận.

Hoắc Văn ôm nàng ngồi ở trên giường nói: “Ta và nàng cùng nhau luyện công, nếu như một người tẩu hỏa nhập ma thì sẽ luôn có người còn lại trông coi.”

Nàng là thê tử của hắn, là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này.

Nàng là người hắn yêu, là người duy nhất hắn tin tưởng trên thế giới.

Người ta nói rằng luyện Nguyệt Tâm Kinh có thể hóa thành tiên, vậy thì cùng nhau tu tiên, hăn không thể mất đi người mình yêu thêm nữa.

Nhang Như Ngọc ngoan ngoãn gật đầu trong lòng hắn, sau đó ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn, Hoắc Văn bị nụ hôn hời hợt này làm rung động, vật dưới thân có chút cứng, hắn mới nếm qua mùi mây mưa, mấy ngày nay hắn ra ngoài dẫn theo thê tử đến Sơn Thủy lâu, ra ngoài xem địa thế để lên kế hoạch báo thù, mấy ngày nay tâm thần không yên, mặc dù muốn làm chút gì đó nhưng lòng có dư mà lực không đủ.

Hôm nay có lẽ bị nam tử rình mò kia kí©h thí©ɧ, Hoắc Văn thầm nghĩ chỉ muốn đem nữ nhân trong ngực yêu thương thật tốt, ở trên người nàng đánh dấu dấu vết của hắn, làm cho người khác không thể mơ ước đến.

Nghĩ đến đây, hắn đẩy Nhan Như Ngọc xuống giường, nắm lấy bả vai nàng, hôn nàng thật mạnh.

Hai người môi miệng quấn lấy nhau, nước bọt chảy dọc từ môi, Nhan Như Ngọc bị hôn đến mức không thở được, nàng không thể không vươn tay bắt lấy đồ kia của Hoắc Văn, Hoắc Văn bị bắt cả người khựng lại, sau đó lập tức càng thêm kích động, xé y phục của Nhan Như Ngọc, liếʍ một chút ngực nàng, sau đó liếʍ eo nàng, từ từ đến nơi ẩm ướt đó.

Cỏ đen đã tràn ngập nước tình, Hoắc Văn hít một hơi, trong lỗ mũi tràn ngập mùi hương của nàng.

Hắn vươn đầu lưỡi liếʍ âʍ ѵậŧ của nàng, từng chút từng chút một quấn lấy nó giữa lưỡi hắn, lưỡi thô ráp cào cấu da thịt mềm mại, Nhan Như Ngọc bị kí©h thí©ɧ không ngừng lùi lại, nhưng bàn tay to lớn của Hoắc Văn đã giữ chặt lấy nàng, không cho nàng động đậy, không thể rút lui.

Hắn cứ thế mà liếʍ âʍ ɦộ của nàng, tràn ngập xâm chiếm chui đầu vào giữa hai chân nàng, ngón tay thọc sâu vào trong âʍ đa͙σ của nàng.

Nhan Như Ngọc bị kí©h thí©ɧ làm dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng, không nhịn được rêи ɾỉ, tiểu huyệt co rút, nhịn không được bị liếʍ đến cao trào.

Ngón tay của Hoắc Văn rút ra khỏi lộ huyệt đang siết chặt, sợi chỉ trong suốt vẫn còn treo ở đó, hắn đưa ngón tay lên môi mỏng khẽ liếʍ.

Nhan Như Ngọc thấy thế thì xấu hổ vô cùng, nhịn không được lấy áo che đi đôi mắt phượng của mình.

Hoắc Văn lại không để ý, hắn động dươиɠ ѵậŧ của mình cọ lên ngực nàng, ngực nàng phát triển rất tốt, dươиɠ ѵậŧ vừa vặn vào giữa hai bầu ngực căng mọng, sau đó hắn đút dươиɠ ѵậŧ của mình vào giữa ngực, hắn đưa tay bóp lấy bầu ngực của nàng, rồi đâm dươиɠ ѵậŧ vào giữa hai bầu ngực, thứ đầu từ từ càng cao lên, gân xanh lộ ra, hắn không nhịn được rút tay nàng ra, sau đó dùng ngón tay nhéo nhéo đôi môi mềm mại của nàng.

Hắn muốn nàng liếʍ cho hắn.

Nàng thật sự rất ngại, nàng vươn chiếc lưỡi mềm mại của mình liếʍ nhẹ nên đầu dương cụ của hắn, sau đó không liếʍ nữa, dòng nước trong suốt như pha lê chảy ra từ chỗ đó, Hoắc Văn bị liếʍ đến mức giật mình xuất tinh, bắn hết lên trên khuôn mặt cùng giữa ngực của nàng.

Nàng bị bắn khắp mặt, ngạc nhiên quá không biết làm sao, nhưng tiểu huyệt co thắt lại thả lỏng, thả lỏng lại siết chặt.

Hoắc Văn mấy ngày nay không có thủ da^ʍ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuất ra đặc quánh, làm lông mi và tóc nàng rủ xuống không ít.

Hắn nhìn mà trong lòng động tình, dưới thân nhịn không được cứng lên, hắn lật người nàng lại, vỗ nhẹ vào mông nàng để nàng nâng hông lên, sau đó đem quái vật lớn của mình đâm vào tiểu huyệt đang co rút, mời vừa vào, cả hai người thoải mái đến mực không khỏi thở dài.

Hoắc Văn đẩy dươиɠ ѵậŧ của mình vào chỗ sâu nhất, sau đó bắt đầu trừu sáp công kích.

Thịt mềm trong tiểu huyệt nàng bao lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, hai người da thịt chạm vào nhau, hòa làm một, Hoắc Văn chỉ cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Hắn trừu sáp một lúc lâu, bởi vì lần đầu hắn bắn nhanh, nên bây giờ không có ham muốn muốn bắn, hắn chỉ muốn tiếp đâm vào tiểu huyệt này.

Nhưng Nhan Như Ngọc bị xỏ xiên đến đỏ bừng, phần dưới cơ thể nàng siết chặt rồi lại thả lỏng, nhịn không được ra một lần nữa, dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng trượt xuống chỗ giao nhau giữa mông với đùi của hai người, Hoắc Văn ra vào một lúc, nhưng vì tư thế không đúng nên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn rơi ra ngoài.

Hắn nằm nghiêng trên giường, Nhan Như Ngọc cũng nằm nghiêng.

Hoắc Văn đâm nàng từ phía sau, nâng cao một chân của nàng lên, chọc thật sâu dươиɠ ѵậŧ của mình vào trong tiểu huyệt của nàng, sau đó thúc mạnh, Nhan Như Ngọc quay đầu lại hôn hắn, hai người vừa hôn vừa làm, hạ thân ướŧ áŧ.

Cảnh xuân tuyệt vời, Hoắc Văn ra vào cô một hồi, bị nụ hôn của nàng làm động tình, nhịn không được lại bắn ra.

Hắn cắm vào sâu, nhanh chóng xuất ra, toàn bộ đều chui sâu vào trong tiểu huyệt, Nhan Như Ngọc vì nóng nhịn không được co rút.

Hắn vẫn đang ôm chân nàng, nơi hai người gặp nhau giống như dòng sông tràn bờ.

Đang lúc yêu đương nồng đậm, đột nhiên cửa sổ bị người đá tung, người nọ vừa đi vào thì thấy cả căn phòng tràn ngập xuân sắc, nữ tử bị vật cường tráng của nam nhân xuyên qua, chỗ kia chắc đã bị làm lâu, vết đỏ tương phản hoàn toàn với làn da trắng như tuyết ở phần đùi.