Chương 2

Yên Vũ sợ tới mức

một

cử động

nhỏ

cũng

không

dám, trong đầu nhanh chóng quay cuồng nghĩ chạy trốn khỏi con sói này như thế nào. Ngừng thở giả chết? Biện pháp này hình như là dùng để đối phó với gấu, sói hình như vẫn ăn động vật chết? Yên Vũ có chút

không

dám xác định nghĩ lung tung, trơ mắt nhìn con sói tuyết

đi

vòng quanh



một

vòng, trái tim đập thình thịch. Nếu

không

phải bị đe dọa đến tính mạng,



sẽ

cảm thấy con sói tuyết này rất xinh đẹp, giống

một

con chó lớn, cả người lông tuyết trắng, đôi mắt trong bóng đêm phát ra ánh sáng màu xanh biếc, nó

đi

vòng quanh

cô, ngửi ngửi khắp người

cô, Yên Vũ sợ hãi thiếu chút nữa khóc lên, nó có phải

đang

tìm chỗ ngon để ăn



hay

không?

côtừ

trên

núi lăn xuống,

trên

người dính đầy bùn đất, vừa dơ vừa xấu, hy vọng nó kén ăn

một

chút, buông tha cho

cô, đồ ăn

không

ngon miệng lắm này.

Nhưng con sói tuyết này hình như rất có hứng thú với

cô,

đi

vòng quanh người



vài vòng, dùng móng vuốt cào cào bùn đất dính

trên

quần áo của

cô, đầu lưỡi

thật

dài liếʍ láp bụng

cô, Yên Vũ bắt đầu sợ hãi nằm im

một

cử động

nhỏ

cũng

không

dám, chạy

không

thoát, cái loại cảm giác chờ chết này, hy vọng có thể chết dễ chịu

một

chút,

không

cần chết quá đau khổ. Nhưng qua

một

hồi lâu sói tuyết cũng

không

cắn mất

một

miếng thịt nào

trên

người

cô, lúc này



mới cảm giác được chỗ nó liếʍ

trên

bụng

nhỏ

của



là miệng vết thương, bị nó liếʍ

một

hồi,



mới cảm giác được vài chỗ

trên

người nóng rát đau đớn, hiển nhiên là khi lăn xuống bị thương.

Sói tuyết liếʍ

đi

bùn đất

trên

miệng vết thương, nước miếng ở

trên

miệng vết thương, chỗ đau đớn hình như thoải mái hơn rất nhiều. Liếʍ

một

hồi, chân trước của sói tuyết chấm đất, ô ô kêu với

cô, móng vuốt níu lấy quần áo

cô, Yên Vũ nhìn nó giống như muốn xé rách quần áo của mình, "Mày, mày muốn tao cởϊ qυầи áo hả?"

Yên Vũ giống như cảm giác được sói tuyết gật đầu,



kéo khóa ra, sói tuyết yên lặng.



dừng động tác lại, nó lại bắt đầu cắn quần áo

cô, lần này rất bạo lực, hàm răng sắc bén cắn

một

góc quần áo, kéo

một

cái, tiếng mảnh vải bị xé

một

cái kêu lên, Yên Vũ luống cuống tay chân tốc độ cởϊ qυầи áo nhanh hơn, "Mày đừng cắn, ta cởi mà." Yên Vũ có chút sợ hãi, có phải cởϊ qυầи áo nó dễ dàng ăn



hơn đúng

không?

Bên trong Yên Vũ mặc

một

cái tay áo thun, còn lại chính là nội y, cởi xong áo khoác và áo thun, ai ngờ sói tuyết cắn dây áo ngực của

cô, kéo áo ngực xuống, mặt Yên Vũ đỏ bừng, tuy rằng chỉ là

một

con sói, nhưng bị đôi mắt màu xanh đó nhìn chằm chằm,



vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Đôi tay Yên Vũ vây quanh bộ ngực ngồi ở dưới ánh trăng,

trên

người bùn đất

không

nhiều lắm, da thịt tuyết trắng bại lộ ở trong

không

khí, dưới ánh trăng



ràng có thể thấy được dáng người rất đẹp. Hai cánh tay như ngó sen nửa ôm nửa che hai cái vυ" trắng nõn tròn trịa, nhưng cánh tay

không

thể hoàn toàn che kín, hai đầu v* dưới cánh tay như

ẩn

như

hiện.

một

thiếu nữ khỏa thân ngồi ở cánh đồng bát ngát dưới ánh trăng,

mộtđầu tóc đen nhánh rối tung xinh đẹp xõa ở

trên

người, hai vυ" khép hờ còn có vòng eo mảnh khảnh, mà sói tuyết đứng kế bên

cô, ở khóe miệng có nước miếng chảy ra, đôi mắt lóe ra ánh sáng màu xanh báo động.

Sói tuyết phe phẩy cái đuôi

đi

xung quanh



vài vòng, mấy chỗ miệng vết thương của



nó đều liếʍ

một

lần, sau đó lại kéo quần

cô. Yên Vũ bẹp miệng, buông

một

bàn tay

đang

che bộ ngực ra túm quần lại

không

muốn cởi, như vậy bộ ngực chỉ có

một

cánh tay vòng lấy núʍ ѵú đỏ bừng, hình dạng tròn trịa có thể thấy được



ràng. Hai mắt sói tuyết nhìn chằm chằm vào cặp ngực lộ ra của

cô, vươn đầu lưỡi

nhỏ

nước miếng, chỉ chốc lát sau ngẩng đầu dưới ánh trăng tru lên, tiếng kêu vang vọng khắp sơn cốc, Yên Vũ nghe xong nhịn

không

được run

một

cái, nhìn hai mắt nó hừng hực ánh sáng xanh nhìn mình, đáy lòng dâng lên

sự

nhút nhát, nhìn ánh mắt hung ác của nó,



phát run, chỉ có điều chưa cúi xuống xin tha mà thôi. Sói tuyết tru lên xong, nhìn chằm chằm nửa thântrên của

cô,

một

hồi lại dùng móng vuốt và hàm răng cắn cắn muốn xé rách quần, lúc này trong lòng Yên Vũ

đã

bị nó làm hoảng sợ,

khôngdám dùng lực chống cự, bẹp miệng cầu xin, "Mày đừng xé nữa, tao cởi, tao cởi là được."

Yên Vũ đem tất cả quần áo

trên

người đều cởi ra, cuộn chân, hai tay vây quanh thân mình, hình ảnh mỹ nhân khỏa thân thẹn thùng, chỉ tiếc

trên

người còn có

một

ít vết thương và bùn đất, cảnh đẹp

khôngchút tì vết.

trên

chân và bụng có

một

vết thương khá sâu, miệng vết thương dính bùn đất hình như còn

đang

chảy máu, sói tuyết liếʍ miệng vết thương của

cô, đem bùn đất ở miệng vết thương đều rửa sạch

sẽ, Yên Vũ ở dưới cái miệng của sói, vừa sợ vừa run, chỉ sợ hàm răng sắc bén của nó cắn mất

mộtmiếng thịt

trên

người



xuống. Nhưng nó hình như rất cẩn thận, chỉ dùng đầu lưỡi ấm áp liếʍ chỗ vết thương, móng vuốt sắc bén và hàm răng chưa từng đυ.ng chạm đến da thịt

cô, sau khi được đầu lưỡi liếʍ láp, miệng vết thương nóng rát có chút tê, hình như cũng

không

khó chịu nữa. Sói tuyết ở

trênngười



liếʍ láp xung quanh, Yên Vũ từ khi mới vừa bắt đầu có chút sợ hãi chậm rãi bình tĩnh lại, sói tuyết hình như cũng

không

muốn tổn thương

cô, ngược lại

đang

giúp



rửa sạch miệng vết thương. Qua

một

hồi lâu, miệng vết thương

trên

người đều được nó liếʍ sạch

sẽ, sói tuyết ngẩng đầu nhìn

cô, phe phẩy cái đuôi giống như muốn giành công, Yên Vũ cười cười có chút khó coi, "Cảm ơn!"

Sói tuyết dùng móng vuốt đẩy đẩy thân thể của

cô, nó dài hơn hai mét, sức lực rất lớn, Yên Vũ bị nó đẩy từ từ xê dịch, lúc này mới chú ý tới bên cạnh là

một

suối nước nóng, còn có hơi nóng bốc lên. Khó trách cho dù



không

có mặc quần áo cũng

không

cảm thấy lạnh lẽo,

thì

ra



đang

nằm

trên

một

tảng đá ấm áp, bên dưới là suối nước nóng, cho nên dù đây là núi tuyết,



khỏa thân cũng

không

cảm thấy quá lạnh. Sau khi Yên Vũ thấy hình như sói tuyết cũng

không

tổn thương

cô, chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn theo ánh trăng quan sát hoàn cảnh bốn phía, nơi này hình như

không

phải là chỗ



ngã xuống,



có chút nghi ngờ nhìn sói tuyết, "Là mày

đã

cứu ta phải

không?" Yên Vũ là bị đất đá bùn cát đẩy lăn xuống đây, rất có khả năng



bị bùn đất che lấp, mà khi



tỉnh lại bùn đất ở miệng mũi đều được rửa sạch, nếu

không

bây giờ



cũng

không

biết có còn sống hay

không.

Sói tuyết ngẩng đầu, "Ngao ô..." Tiếng kêu vang dội vang vọng khắp sơn cốc, Yên Vũ hình như có thể cảm nhận được nó

đang

ngạo nghễ trả lời.

Yên Vũ lẩm bẩm

nói

lời cảm ơn, sói tuyết ngẩng đầu nhìn



giống như rất thản nhiên chấp nhận lời cảm ơn của



vậy. Yên Vũ cảm thấy có điểm kỳ quái, nó chỉ là

một

con sói, vì sao



có thể cảm nhận được những gì nó muốn biểu đạt chứ?

Yên Vũ

đi

đến suối nước nóng trong hồ rửa sạch thân thể, tóc,

trên

mặt còn có rất nhiều bùn đất. Dưới ánh trăng,

một

thiếu nữ tóc dài trần trụi đứng ở bên hồ, bộ ngực đẫy đà, vòng eo thon mảnh khảnh

một

tay có thể ôm hết, phía dưới là hai đùi thon dài rắn chắc, dưới ánh trăng chiếu xuống vừa mỹ lệ vừa gợi cảm. Đôi mắt sói tuyết nhìn



chằm chằm, trong miệng phát ra tiếng kêu ô ô, ánh trăng phóng ra bóng dáng nó, giữa hai chân có

một

đường cong màu đen chậm rãi kéo ra vừa dài vừa to.

Tô Yên Vũ thử thăm dò chiều sâu của hồ nước, trước tiên ngồi ở bên cạnh hồ, hai chân đặt ở trong nước ấm áp, thân thể lạnh lạnh bắt đầu ấm áp lên, đáy hồ đều là đá cục, có thể là do thời gian dài ở trong nước bị cọ rửa, đá sỏi đều

không

sắc nhọn, mà tròn tròn như đá cuội, chân dẫm lên rất thoải mái. Yên Vũ dùng chân thử vài lần phát

hiện

hồ nước cũng

không

sâu, liền chậm rãi đứng vào trong hồ, nửa người

trên

vẫn lõa thể trong

không

khí, nước trôi tẩy rửa thân thể, bỗng nhiên



nghe thấy tiếng nước ầm ĩ sau lưng, quay đầu lại nhìn thấy sói tuyết cũng bơi vào trong nước,



kinh dị nhìn nó, chẳng lẽ sói cũng muốn tắm rửa sao?