Chương 1

Tô Yên Vũ học năm 4 ở đại học R, người quen biết



đều

nói



giống như thiên kim tiểu thư từ cổ đại xuyên tới đây, ôn nhu nho nhã, ngày thường

nói

chuyện đều rất ôn hoà. Cha của Tô Yên Vũ - Tô Hải Phú là điền sản nổi tiếng trong nước, tài sản hơn 1 tỷ, giàu nhất vùng. Tô gia có bốn người, Tô Yên Vũ còn có

một

anh

trai, điển hình trong nhà là nam bên ngoài nữ bên trong, cha



thường xuyên bận rộn bên ngoài, thời gian ở nhà

không

nhiều lắm. Tô Hải Phú vội vàng kiếm tiền, thời gian cùng con cái ở bên nhau rất ít, ngày thường cũng tương đối nghiêm túc, Tô Yên Vũ từ đáy lòng đối với

hắn



một

cảm giác sợ hãi,

không

dám làm trái ý

hắn.

Tô Yên Vũ từ

nhỏ

đến lớn đều là



gái

ngoan ngoãn trong nhà, chỉ là bây giờ



gạt người trong nhà lén lút

yêu

đương. Từ

nhỏ

đến lớn người theo đuổi



rất nhiều, nhưng Tô Yên Vũ vẫn cũng

không

dám thử, cho đến khi học năm 2, ở sân bóng rổ gặp được Trần Thự Quang học khoa Kiến trúc, nửa năm theo đuổi, cuối cùng



cũng đồng ý quen với

hắn.

Trần Thự Quang là bạn trai cũng là mối tình đầu của

cô, hai người

đã

qua lại

một

năm, nhưng



khôngdám để cho người trong nhà biết



đang

yêu

đương, bởi vì nhà



tuyệt đối

sẽ

không

đồng ý



và Trần Thự Quang ở bên nhau. Nhà Trần Thự Quang chỉ là

một

gia đình công nhân viên chức bình thường, tuy rằng trường bọn



theo học là trường Kinh tế tài chính nổi tiếng ở thành phố R, nhưng theo Tô Hải Phú, môn đăng hộ đối quan trọng hơn so với bằng cấp, ông kêu mẹ Tô sắp xếp đối tượng xem mắt cho Tô Yên Vũ, đều là nhà giàu có, hoặc là làm quan.

Tô Yên Vũ và Trần Thự Quang lén lút thương lượng hai người

sẽ

cùng nhau xin học bổng ở nước ngoài, trời cao hoàng đế ở xa, huống hồ bọn họ

sẽ

tự kiếm tiền nên cũng

không

cần lo lắng.

Nghỉ đông, mấy bạn học trong ký túc xá của Tô Yên Vũ cùng hẹn nhau

đi

du lịch, Tô Hải Phú ở phương diện tiền bạc

không

hề keo kiệt với con cái, cho



một

nguồn quỹ

đi

du lịch, để



đi

chơi vui vẻ. Lần này là

đi

ra ngoài với bạn cùng phòng, ai có bạn trai cũng dẫn theo, Trần Thự Quang cũng

đi

cùng nhóm, đồng thời kêu thêm mấy bạn nam độc thân

đi

chung,

một

nhóm nam nữ đồng đều, mười người trẻ tuổi tổ chức thành

một

nhóm

đi

ra ngoài.

Lần này đích đến của cả nhóm là Tây Nam

một

cảnh đẹp nổi tiếng trong nước, hai ngày sau bọn họ tới

một

cao nguyên phủ đầy tuyết ở

một

trấn

nhỏ, phong cảnh nơi này như tranh, khí hậu hợp lòng người bốn mùa như mùa xuân, tuy nhiên đây cũng

không

phải nơi nổi tiếng lắm, lúc này là mùa du lịch thịnh vượng, trấn

nhỏ

vẫn yên lặng như cũ. Ở trấn

nhỏ

đi

dạo vài ngày, mấy nam sinh nghe

nói

ở gần đó có

một

nơi gọi là Tuyết Lan Sơn phong cảnh rất đẹp nhưng chưa được khai phá, chưa trở thành địa điểm du lịch, vẫn duy trì cảnh quan nguyên thủy, nên bọn họ muốn

đi

khám phá thử. Hỏi thăm ông chủ nhà trọ, nghe

nói

rất nhiều du khách đều

đã

đi

qua, cũng

không

có gì nguy hiểm, đoàn người chuẩn bị

mộtngày liền

đi

xem.

Đoàn người sau khi chuẩn bị liền thuê xe xuất phát

đi

Tuyết Lang Sơn, trấn

nhỏ

ở Tuyết Lang Sơn có tuyết, xe bọn họ thuê

không

đi

vào trấn được, nghe

nói

người ở trấn

trên

không

chào đón du khách đến Tuyết Lang Sơn tham quan, bởi vì bọn họ cảm thấy du khách

sẽ

phá hư phong cảnh

trên

núi. Bọn họ từ thị trấn bên cạnh

đi

đường

nhỏ

đến Tuyết Lang Sơn,

trên

đường có đầy dấu vết xem ra cũng có

khôngít người từ nơi này

đi

qua, hiển nhiên Tuyết Lang Sơn tuy rằng chưa có khai phá, nhưng người lén đến ngắm phong cảnh vẫn

không

ít.

Đầu tiên bọn họ đến Tuyết Lang Cốc, tuy rằng Yên Vũ

đã

nhìn thấy biến hóa của thảm thực vật từ chấn núi đến đỉnh núi nhưng vẫn bị cảnh đẹp của Tuyết Lang Cốc chinh phục. Mặt cỏ dưới chân núi tuyết có chút lạnh lẽo, còn có

một

ít hoa dại cỏ dại,

không

khí lành lạnh. Nhưng Tuyết Lang Cốc lại khác, nơi này

thật

sự

không

khí ấm áp giống như mùa xuân, thời tiết như vậy làm Yên Vũ cởϊ áσ khoác ra, sơn cốc có hoa dại muôn màu, suối nước trong vắt, hoa thơm chim hót, thậm chí còn có thỏ hoang ở trong bụi cỏ chạy trốn. Sáu người ở bên ngoài cốc dạo

một

vòng, vốn dĩ trời trong mây trắng lại có hai đám mây đen, cả bọn lo lắng thời tiết thay đổi, thu dọn mọi thứ chạy tới mục đích tiếp theo Tuyết Lang Hồ.

Leo lên

trên

hơn

một

tiếng,

một

hồ nước xanh thẳm xuất

hiện

ở trước mắt, cảnh đẹp như thế này làm cả bọn quên cả thở, bây giờ là mùa hạ, bốn phía cũng

không

có tuyết trắng bao trùm, cây cối chung quanh Tuyết Lang Hồ có màu xanh biếc màu đỏ màu vàng các loại, phản chiếu xuống mặt nước đặc biệt xinh đẹp. Tuyết Lang Hồ bị

một

vách núi cách trở, làm cho cả bọn

không

có cách nào

đi

gần lại được, chỉ có thể nhìn từ xa. Hồ nước giống như được khảm trân châu xanh ngọc

trên

núi, ảnh ngược là trời xanh mây trắng, bất ngờ là thấy được cả đáy, cảnh sắc xa hoa lộng lẫy, mấy người xem đều

khôngmuốn rời

đi.

Đoàn người đều bị cảnh sắc mê hoặc, nhìn đến quên mình,

không

biết từ nơi nào thổi qua

một

đám mây đen, che đậy cả ánh nắng, gió núi thổi qua, thời tiết vốn dĩ rất ấm áp đột nhiên gió lạnh từng cơn. Sau khi thương lượng cả đám quyết định thu dọn đồ đạc xuống núi, bọn họ

không

có mang đồ che mưa, tuy rằng bọn họ đều mặc quần áo leo núi, nhưng chỉ che được mưa

nhỏ, nếu như mưa to bọn họ giống như là gà nấu lẩu rồi.

Đoàn người vội vàng xuống núi,

đi

không

bao lâu, mưa to từ

trên

trời trút xuống. Hạt mưa như hòn đá

nhỏ

đập vào người, có chút đau, mưa lớn làm cảnh vật trước mắt mờ mịt, bước chân cũng

không

nhìn

rõ. Mưa rất lớn, dòng nước đổ từ

trên

núi xuống rất nhanh, Yên Vũ lo lắng đất đá

sẽ

trôi từ

trên

núi xuống. Mưa quá lớn, trời đột nhiên trở tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người phía trước, ở ngay sườn núi, Yên Vũ duỗi tay nắm lấy tay người phía trước, ai ngờ, bắt được

một

khoảng

không,



khônggiữ vững được thăng bằng, lăn từ

trên

sườn núi xuống, nước bùn đất từ chân núi chảy xuống, Tô Yên Vũ quay cuồng, từ sườn núi lăn theo đá và nhánh cây rơi xuống, lạc vào

không

gian trống rỗng.

Khi Tô Yên Vũ tỉnh lại, trợn mắt nhìn thấy chính là ánh trăng sáng,



cảm thấy cả người đau đớn, động tay chân, may mắn

không

có gãy xương. Lúc này, Yên Vũ nhìn thấy

một

con chó lớn

đang

đứng bên cạnh

cô, theo ánh trăng, lông

trên

người nó màu trắng, hai lỗ tai nhòn nhọn, đôi mắt giống như lóe lên tia sáng màu xanh biếc. Lông tơ

trên

người Yên Vũ dựng lên, nhớ tới tên ngọn núi này, Tuyết Lang Sơn, nơi này

sẽ

không

có chó lớn, nó là sói,

một

con sói tuyết.