Chương 4: Mộng Quỷ

Sau khi hai huynh đệ Đạt Nhĩ đã đi Trương Thanh Phong cũng trở lại quầy thanh toán tiền sau đó rời đi vừa bước tới cửa thì nghe được một giọng người đàn ông gọi với theo:"Này cậu trai trẻ ta có một chút chuyện cần cậu giúp.".

bị người đàn ông trung niên này gọi theo bản năng Trương Thanh Phong liền quay lại nhìn người đàn ông trung niên vừa gọi mình. Người đàn ông trung niên này cỡ chừng khoảng 50 tuổi dáng người cao khoảng 1m60 khuôn mặt tiều tuỵ hốc hác nhìn qua đã biết được gần đây thường xuyên mất ngủ lo lắng.

Người đàn ông thấy Trương Thanh Phong quay lại thì mừng ra mặt chạy tới bắt tay chưa kịp nói thì Trương Thanh Phong đã nói với thẳng với ông ta:"ta nhìn thấy nét mặt tiều tuỵ hốc hác của thúc hẳn là người nhà thúc đang bị trúng tà và đích thị là con gái của thúc. Đúng không?".

Bị Trương Thanh Phong nói trúng lão gật đầu như búa bổ liên tục nói:"Đúng đúng đích thị là như vậy đại pháp sư xin cậu hãy cứu lấy con gái của tôi cậu muốn lấy bao nhiêu tôi đều đáp ứng tôi chỉ cần cứu được con gái của tôi thôi.". Lão thúc cầu khẩn Trương Thanh Phong

Tôi cười ôn hoà hỏi lão:"Tại sao thúc lại tin tưởng vào ta?".

"Lúc nãy nghe cậu nói, mặc dù tôi chưa nói bất cứ điều gì vậy mà cậu đã nói đúng, tuy cậu còn nhỏ tuổi nhưng ta tin rằng cậu nhất định là bậc chân nhân xuất thế." lão thúc nói.

"Được rồi với tình hình này con gái của thúc có vẻ đang gặp rắc rối không hề nhỏ, được rồi thúc hãy cho ta địa chỉ lát nữa ta sẽ bắt xe tới!".

"Không được đâu nếu chiều nay ngài mới tới tới thì con gái của tôi không xong mất, mau ngài theo tôi tôi có xe ngài mau tới chậm phút nào là con gái tôi nguy hiểm lúc đó.". Nói rồi lão kéo Trương Thanh Phong chạy một mạch ra tới xe của lão.

Sau đó lão cung kính mời Trương Thanh Phong lên xe sau đó chạy thẳng một mạch về nhà. Nhìn nội thất xe Bản thân Trương Thanh Phong không ngừng cảm khái nói với lão thúc rằng lần đầu tiên bản thân được ngồi trên một chiếc xe hạng sang như thế này.

"Lão thúc nói đây là chiếc BMW 530i bất quá nó chỉ có giá khoảng 100 vạn không đáng là bao. Nếu như đại pháp sư cứu được con gái của tôi chỉ cần là ngài thích tôi sẽ sang tên tặng cho cậu.".

Tôi trợn mắt há mồm, trong đầu nghĩ:"con mẹ nó 100 vạn mà lão ta xem như cho mấy đồng tiền lẻ vậy thật đúng là suy nghĩ của những người có tiền lời nói giống như chẳng có gì to tác vậy. Haizz." Nghĩ rồi Trương Thanh Phong xua xua tay nói:"thôi thôi ta không cần, chúng ta đổi qua chủ đề khác không nói đến mấy cái này nữa mau kể cho ta tình hình con gái của ông cho ta nghe xem.".

Bị Trương Thanh Phong Hỏi, lão thúc giọng buồn bã kể lại: con gái của lão, tên là Đàm Tiểu Tuệ, trước giờ vẫn bình thường, nhưng tháng trước trong một lần lên núi dã ngoại, trở về liền phát sốt rồi hôn mê, mê sảng nói nhảm liên tục.

Ta đã đưa nó đi rất nhiều bệnh viện chữa trị, tuy không còn sốt, chỉ là buổi tối mỗi ngày đến giờ đi ngủ, thường nói nhảm linh tin, toàn thân phát run, mới đầu chúng ta còn tưởng nó gặp tưởng gặp ác mộng, nên không để ý, nhưng sau đó phát hiện, có kêu gọi nó như thế nào nó đều không có tỉnh lại.

Mỗi lần sau khi nó tỉnh lại, tinh thần rất kém cùng mệt mỏi, có mấy ngày thôi mà người đã gầy ốm đi rất nhiều, hiện tại tình hình càng ngày càng tệ, đi bệnh viện kiểm tra cũng không biết bị gì, do đó cũng không biết phải làm cách nào."

Lão thúc nói, người nhà của mình sau khi đưa đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ mà không có kết quả thì tin chắc là nó đã trúng tà, vốn dĩ muốn tìm cao nhân tới giúp, cho nên trước đó, bọn họ đã tới tìm vài tiên sinh, kết quả là kẻ thì nói con gái của ta bị trúng tà kẻ thì nói bị bỏ trùng độc tốn tới mấy vạn đồng mà vẫn chẳng có kết quả gì, mấy hôm trước có một vị cao nhân tự xưng là người của Nam Bắc Tông, khi vị tiên sinh kia vừa mới định kiểm tra cho nó, đột nhiên bất tỉnh ,sau khi tỉnh lại liền bỏ chạy mất dạng, không dám nhận một đồng nào.

Lão thúc nói xong lời cuối cùng, thanh âm run rẩy, nước mắt tuôn trào ra.

nghe lão kể xong Trương Thanh Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nghe tình huống này, không giống như là bị quỷ hồn bám thân, có khả năng là Thực Mộng Quỷ hoặc là Mộng Ma."

Lão thúc nói:"đại pháp sư nó là cái gì vậy? Có đáng sợ lắm không?".

"Thúc kêu ta là Thanh Phong được rồi năm nay ta mới chỉ có 17 tuổi thôi thúc đừng kêu ta như vậy." Nói rồi Trương Thanh Phong nói cho lão thúc biết về Thực Mộng Quỷ và Mộng Ma:"Thực Mộng Quỷ, Mộng Ma là một loại hình thái quỷ đặc thù, một khi đã chọn được đối tượng, sẽ dùng cảnh tượng quái dị trong mơ để dọa người, dọa đến mức làm cho người ta toát ra mồ hôi, mồ hôi đó nó sẽ hấp thu âm linh trong đó để tu luyện.".

"Thanh Phong đạo trưởng cậu nói vậy nó có khó bắt hay không?". Lão thúc kinh sợ hỏi.

"Khó thì cũng không nói là khó, dễ cũng không nói là dễ, nhưng mà thúc cứ yên tâm hôm nay ta sẽ bắt con quỷ này ra khỏi cơ thể của con gái thúc.". Nói rồi Trương Thanh Phong yêu cầu lão thúc tập trung lái xe.

Một lát sau cũng tới nhà của lão thúc, ông ta xuống xe cung kính mời Trương Thanh Phong bước vào. Nhà lão là một căn biệt thự ba tầng kiến trúc hiện đại, đường nét của ngôi nhà rất chi tiết và tinh xảo. Phong thuỷ tốt chắc hẳn đã không ít lần mời các thầy phong thuỷ tới bố trí và sắp xếp. Vừa bước vào đến cửa Bản thân Trương Thanh Phong liền cảm giác được âm khí mà nguồn gốc xuất phát từ lầu hai, hiển nhiên trong phòng có quỷ, vì thế yêu cầu lão bá dẫn lên trên phòng của con gái ổng. Bước tới lầu hai Trương Thanh Phong có cảm giác được âm khí càng nồng đậm vì vậy tùy tay dán một lá linh phù ở cạnh cửa, rồi cùng lão thúc đi vào.

"Thanh Phong đạo trưởng, đây là con gái của ta, hiện nay thời gian nó ngủ càng ngày càng nhiều, đến ban ngày cũng ngủ không chịu tỉnh

Cả ngày hôn mê đạo trưởng xem đi.".

Trương Thanh Phong đi tới trước giường, cúi người nhìn, chỉ thấy trên mặt cô gái này bao phủ một tầng thanh khí, ấn đường biến thành màu đen, trên mặt đổ mồ hôi đầm đìa, khóe miệng còn hơi run run, giống như đang gặp ác mộng.

"Đúng là có vấn đề.". Trương Thanh Phong cau mày nói.

"Đó là Thực Mộng Quỷ sao đạo trưởng?"Lão thúc hỏi.

"Sáu phần là thế, để ta làm con gái thúc tỉnh lại trước đã rồi nói."

nói xong, Trương Thanh Phong lấy từ trong ba lô ra Bút lông, chấm một ít chu sa, vẽ ba đường ngang lên trán cô gái, đang chuẩn bị làm phép thì đột nhiên cô gái bỗng mở chừng mắt nhìn chằm chằm Trương Thanh Phong hai con ngươi của cô ta như có ma lực toàn kéo lấy hồn của hắn, lập tức Nội tâm Trương Thanh Phong rung động nhíu chặt mày, cúi đầu xuống nhìn.

vừa nhìn thấy vậy biết có chuyện chẳng lành ngay lập tức kêu lên một tiếng "Không ổn ", sau đó lùi lại mấy bước dụi dụi hai con mắt đang hoa lên đầu óc choáng váng.

Một lúc sau bản thân ổn định lại được tức tối quát:"con mẹ nó suýt chút nữa là toang rồi".

Suýt nữa thì bị con tà vật này chơi bản thân Trương Thanh Phong hết sức tức giận dùng bút lông quét vài cái lên mặt Đàm Tiểu tuệ, tay kết thành Pháp ấn, miệng niệm chú, sau đó quát lớn một tiếng, "Ra mau!"

Một bóng hư ảnh mờ ảo theo tay Trương Thanh Phong bị kéo từ trên người Đàm Tiểu Tuệ ra ngoài, vừa rơi xuống đất, không để mọi người kịp nhìn rõ, liền tính bỏ chạy bay ra ngoài cửa.

Bỗng nhiên đoành một tiếng bóng hư ảnh va phải kết giới do lá bùa trấn nhϊếp, một đạo kim quang đánh thẳng vào người đem nó trấn văng ngược trở lại. Lần thứ hai nó lao tới kết giới một tiếng nổ nữa vang lên bóng hư ảnh lại tiếp tục bị đánh văng trở về lần này nó lăn tới chân Lão thúc đang định chui vào người lão thì bị hắn dán cho một lá bùa lên mặt lập tức bất động. Sau đó hắn cười nhạt nói:"thì ra là một con Mộng Ma! Có chút tu vi mà giám tới nhân gian tác quái.

Không thèm nói nhiều với nó, Trương Thanh Phong lập tức kết pháp ấn miệng niệm lên Liệt hỏa chú, linh phù dán trên mặt Mộng Ma lập tức bốc cháy, liệt hỏa lấy âm khí làm nhiên liệu, trong nháy mắt thiêu đốt toàn thân của Mộng Ma. Bị Liệt hỏa thiêu đốt, hình dáng Mộng Ma không ngừng biến hoá cuối cùng bốc thành một làn khói đen bay lên không trung rồi ta biến đi.

Lão bá chứng kiến hết thẩy mọi việc đếm giờ mới lên tiếng nói:"đạo trưởng đó là mộng quỷ sao đạo trưởng đã bắt bắt được nó rồi chứ?

"Xong rồi chờ một lát là con gái thúc sẽ tỉnh lại thôi!".

Quả nhiên chỉ một lát sau đột nhiên Đàm Tiểu Tuệ tỉnh lại, hít sâu một hơi, có chút mê man nhìn Trương Thanh Phong, sau đó nhìn lão thúc dường như hiểu ra cái gì, cất giọng yếu ớt, nói: "Đại ca, cám ơn huynh."

Tôi gật gật đầu nói:"Cảm tạ với không cảm tạ gì, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, cô không có việc gì thì tốt rồi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng đừng nói gì nữa."

Đàm Tiểu Tuệ gật đầu, nhìn Cha.

Lão thúc con gái đã tỉnh vội vàng chạy tới, ôm con gái vào lòng hỏi han ân cần.

Tôi dặn dò Đàm Tiểu Tuệ nghỉ ngơi cho tốt sau đó để cho hai cha con ổng hàn huyên còn mình thì đi xuống phong khách ngồi xuống ghế sofa nhắm mắt định thần.

Một lát sau cha của Đàm Tiểu Tuệ từ lầu hai bước xuống vội chạy tới nắm tay Trương Thanh Phong mà cảm tạ không thôi. Sau đó lão hỏi Trương Thanh Phong cần bao nhiêu lão nhất định sẽ đáp ứng.

Tôi nói với lão:"quy định của sư môn ta là làm việc nhận tiền tuỳ tâm của gia chủ cho nên đưa ta bao nhiêu đó là do thúc đừng ra giá với ta. Bất quá nếu lão có lòng tốt thì gả con gái của lão cho ta cũng được!". Sau đó Trương Thanh Phong cười hắc hắc.

Lão nghe xong thì ngẩn người ra một lúc sau đó liền trả lời Trương Thanh Phong:"Được! Nếu như cậu không chế vậy tôi đồng ý gả Tiểu Tuệ cho cậu. Cậu thấy như thế nào?".

Vốn tính đùa lão một chút ai ngờ lão không chần chừ mà lập tức đồng ý. Khoé miệng Trương Thanh Phong giật giật xua xua tay nói với lão:"Ta chỉ đùa ông một chút thôi, bất quá thù lao là do tuỳ tâm của ông mà thôi ta không có cưỡng cầu!".

Lão thúc gật đầu sau đó lấy từ trong túi ra 5 vạn đưa phía Trương Thanh Phong nói rằng đây là chút lòng thành mong Trương Thanh Phong nhận lấy.

Nhìn thấy lão đưa tới trước mặt 5 vạn bản thân Trương Thanh Phong giật mình không thôi trong đầu nghĩ:" một chút pháp lực đổi được 5 vạn con mẹ nó kiếm tiền dễ vậy saoo?"

Nghĩ rồi hắn ho ho lên một tiếng:"cái này!".

"Đạo trưởng ngài chê ít hay sao vậy thì 10 vạn hay 20 vạn.".

Nghe lão nói một câu này khiến cho Trương Thanh Phong trợn mắt há mồm nhìn lão thúc mà nói:"Lão thúc người đừng hiểu sai ý ta, ta không phải là chê ít mà là lão thúc đưa quá nhiều số tiền này quả thực không hề nhỏ.".

"Không đâu không đâu số tiền này là tôi nguyện ý trả theo ý của đạo trưởng, là tuỳ tâm là tuỳ tâm.". Nói xong lão bắt Trương Thanh Phong nhận.

"Được rồi nếu thúc đã có lòng vậy thì ta đành nhận để cho thúc yên tâm.". Nói xong Trương Thanh Phong làm ra cái bộ dáng tiên phong đạo cốt. Còn định vuốt vuốt cằm, ấy thế nhưng lại chẳng có cọng râu nào, đành thôi vậy.

Lão thúc nói:"đúng vậy đúng vậy đạo trưởng nhận thì ta mới yên tâm được.". Sau đó lão đề nghị Trương Thanh Phong ở lại dùng bữa tối với gia đình lão. Thấy không thể từ chối Trương Thanh Phong đành bất đắc dĩ đồng ý ở lại.

"À đúng rồi suýt nữa ta quên mất.". Trương Thanh Phong vừa nói vừa móc trong túi ra đưa cho lão một lá An Tâm Phù bảo bỏ dưới gối hoặc đeo lên người con gái lão thì sẽ mau ổn định lại được tinh thần.

Lão thúc nghe vậy liền gật đầu như búa bổ nói:"vậy đạo trưởng ngồi đây ta đi một lát rồi sẽ quay lại liền.". Nói rồi lão chạy một mạch lên tầng hai.

nhìn theo bóng dáng lão mà trong lòng dâng lên một cảm xúc man mác "Tình mẫu tử không chỉ dành riêng cho một ai mà tình cảm đó còn có thể lan truyền qua cho những người khác làm cho con người mang trong mình những sự đồng cảm, những tình cảm trân thành và thậm trí là học hỏi từ tình mẫu tử này học hỏi từ sự hi sinh, học hỏi được sự thầm lặng". Nghĩ đến đây ánh mắt của Trương Thanh Phong lại đượm buồn nhìn ra con đường đang tấp nập xe cộ trong lòng thầm nghĩ:"phải chăng mình cũng có cha mẹ cũng được sống trong sự yêu thương mái âm gia đình thì tốt biết mấy".

*Bạn có thể có rất nhiều bạn, có thể có rất nhiều người thương nhưng bạn biết không cha mẹ thì chỉ có một mà thôi và tôi chắc chắn với các bạn một điều rằng nếu bạn đang sống trong tình mẫu tử đó thì bạn đã là người hạnh phúc nhất trên đời và đừng bao giờ thờ ơ với nó bởi đến một ngày khi bạn mất đi rồi sẽ chẳng tìm lại được.

Sau bữa cơm tối Trương Thanh Phong từ giã gia đình nhà lão thúc sau đó rời đi lúc đi lão thúc không quên xin số liên hệ của Trương Thanh Phong nói ông ta tên là Đàm Đại Hữu sau này nếu gặp khó khăn hãy gọi cho lão nhất định lão sẽ giúp. Trương Thanh Phong đành gật đầu rồi bước đi.

Lão thúc nhìn theo bóng của Trương Thanh Phong bước đi trong màn đêm rồi quay sang nhìn đứa con gái đang đứng cạnh mình mà nói:"sao con thấy cậu ta như thế nào?".

Đàm Tiểu Tuệ mặt đỏ cúi xuống:"cha người cứ trêu con!". Sau đó chạy lên trên phòng đóng chặt cửa.

Lúc này chỉ còn lại lão bá âm thầm nhìn theo bóng dáng Của Trương Thanh Phong, trong miệng thầm nói:"tuổi trẻ đã tài giỏi như vậy tương lai nhất định sẽ nổi danh.". Sau đó lão quay trở lại trong nhà.