Vừa tới trạm xe bus hắn đã thấy Tuyết Kỳ đứng ở đó nhìn ngó xung quanh ra vẻ mất kiên nhẫn. Trương Thanh Phong lẳng lặng bước đến từ phía sau, tay đặt lên vai của nàng.
Tuyết Kỳ kết ấn, niệm động chú ngữ với một tốc độ cực nhanh. Sau Một tiếng "cấp cấp như luật lệnh!" vang lên tay nàng hướng về phía Trương Thanh Phong mà đánh tới. Cũng may là Trương Thanh Phong có chuẩn bị vội nắm lấy cánh tay của nàng trước khi pháp ấn đập vào mặt.
"Tỷ lúc nào cũng hung hãn vậy? Con mẹ nó! là ta đây!". Trương Thanh Phong nói.
"Sao bây giờ ngươi mới tới? Ta sắp chờ hết nổi rồi!". Tuyết Kỳ cau mày nói.
"Thì chẳng phải ta tới rồi sao? Con mẹ nó!". Nói rồi Trương Thanh Phong dang tay ra. Ấy thế nhưng cuộc sống nào có giống cuộc đời, Trương Thanh Phong bị Tuyết Kỳ đấm cho một nhát đau đến muốn chết, Trương Thanh Phong ôm bụng mà tức tối:"Lâu ngày gặp lại đệ ôm một cái cũng không được sao? Đau quá...!!".
Tuyết Kỳ cười tít mắt nói:"ai mà biết là đệ muốn ôm ta, cơ mà đừng có mơ đi! Mau về thôi!".
Trương Thanh Phong vẫn còn đau gần chết, ôm bụng thều thào nói:"Lần sau ta không chơi dại nữa! Tỷ đúng là cái đồ ác độc mà!".
"Được rồi coi như đệ sai! Nào đi về thôi!". Tuyết Kỳ khoác vai Trương Thanh Phong mà lôi đi.
"Ơ này này taxi ở hướng này mà tỷ định quay trở lại núi à mà đi hướng đó!". Trương Thanh Phong kêu lên.
Ba mươi phút sau hai người có mặt tại đạo quán của Lão Hoà. Trông thấy lão Hoà Tuyết Kỳ ngạc nhiên lắm, nàng nói:"Ồ Di Hoà sư huynh đã lâu không gặp! Huynh vẫn như năm xưa chẳng có lão bà nào chăm sóc!".
Lão Hoà nghe Tuyết Kỳ nói vậy thì trợn chừng mắt:"Tiểu sư muội chẳng qua ta không thích có lão bà thôi nhé! Sư muội nói vậy là không có đúng đâu à!".
"Còn không phải hay sao?". Tuyết Kỳ tủm tỷm cười.
Lão hoà xua xua tay nói:"Thôiii...Thôiii ta chịu thua. Thanh Phong đệ dẫn tiểu sư muội trở vào phòng cất đồ đạc đi!". Đoạn lão nói tiếp "à đúng rồi tiểu sư muội! Muội tới đây là vì chuyện gì? Sự kiện linh dị ở Bệnh viện dã chiến tỷnh Hồ Nam chăng?".
Tuyết Kỳ gật gật đầu đoạn nói:"đúng vậy mà huynh cũng quan tâm đến sự kiện lần này sao? Ta vốn tới đây là vì cần tên tiểu tử này làm trợ thủ. Huynh có hứng thú thì trợ giúp ta một tay.".
Lão hoà cười giòn:"Ờ được được không thành vấn đề đây là việc mà các pháp sư nên làm hề hề...tiền thưởng chúng ta chia ba. Ý hai người sao?".
Tuyết Kỳ chừng mắt nguýt lão một cái, đoạn nói:"sau bao nhiêu năm huynh vẫn vậy. Tham tiền, mê gái, lười tu tập!".
"Làm gì có ta không có. Thôi thôi Thanh Phong đệ dẫn su muội đi nghỉ ngơi đi! Chiều nay ta đãi hai người một bữa!".
Trương Thanh Phong xua tay nói:"thôi được rồi mà không cần khoa chương vậy đâu tối nay ta dẫn Tuyết Kỳ đi thưởng thúc vài món đặc sản ở đây là được!".
"Thôiii...được rồi! Ta...không làm bóng đèn cản trở hai người nữa. Đi nghỉ ngơi đi ta phải đi luyện lại Mao Sơn Thể thuật để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới đây!". Lão nói rồi rời đi bỏ lại Trương Thanh Phong với Tuyết Kỳ ở gian trước. Trương Thanh Phong chỉ biết lắc đầu cười sau đó dẫn Tuyết Kỳ đi vào phòng cất đồ.
"Thanh Phong! Phòng của đệ ở đâu?" Tuyết Kỳ hỏi.
"Sao tỷ lại hỏi phòng của ta?" Nói là như vậy nhưng Trương Thanh Phong vẫn chỉ về phía cánh cửa phòng của hắn.
"Thì ta ở phòng của đệ!".
Trương Thanh Phong cười ha hả nói:"Thật sao vậy thì còn gì bằng!".
Vốn chỉ định nói đùa, ai ngờ nàng đi vào thật. Định cản lại nhưng đã không kịp nàng đã đi vào bên trong quan sát một lượt sau đó để balo và đồ đạc lên bàn sau đó không nói không rằng leo một mạch lên giường. Đoạn nói:"Phòng này rất tốt ta ở đây cùng đệ!".
Trương Thanh Phong tái mét mặt nói:"Ơ không được không được nam nữ...". Lời còn chưa dứt Tuyết Kỳ đã ngủ!
"Con mẹ! Ngủ nhanh vậy!". Trương Thanh Phong lẩm bẩm sau đó lẳng lặng quay trở ra ngoài đi dạo.
Khoảng chừng sáu giờ tối Tuyết Kỳ mới từ trong phòng bước ra trông qua nét mặt xem chừng vẫn còn đang ngái ngủ.
Thấy vậy Trương Thanh Phong liền nói đùa:"sao vậy tỷ mất ngủ à?".
Tuyết Kỳ nguýt hắn một cái, nói:" Mất cái đầu nhà ngươi! Ta đói rồi có gì ăn không?".
Hắn cười cười nói:"tỷ đi chuẩn bị đi lát nữa ra đưa tỷ đi ăn tối. Thưởng thức vài món đặc sản ở đây!".
Hiển nhiên Tuyết Kỳ rất vui, vội vàng gật đầu lia lịa bảo hắn đợi nàng. Sau đó nàng trở vào phòng tắm.
Lát sau trở ra lúc này nhìn nàng vô cùng yểu điệu thục nữ, mái tóc dài búi cao, mặc một bộ sườn xám cách tân màu trắng thêu hoa anh đào, ôm sát dáng người, tư thái mê hoặc, chân mang giày cao gót màu trắng ngà, cả người nhìn qua vừa gợi cảm lại vừa cao quý, rất có khí chất danh môn khuê tú.
"Sao thấy ta có đẹp không?". Tuyết Kỳ nhẹ nhàng bước tới đứng trước mặt Hắn, khẽ cười hỏi.
Trương Thanh Phong hít sâu một hơi, thoát khỏi bầu không khí tươi đẹp mà Tuyết Kỳ vừa tạo dựng, phục hồi tinh thần, gãi đầu nói rằng: "Ờ...À...là đẹp, rất đẹp! Cơ mà trước giờ ta chưa từng thấy tỷ như này, có chúc ngạc nhiên.".
Tuyết Kỳ hừ lạnh nói:"mặc kệ Ta là là pháp sư hay gì, đã là nữ nhi cũng phải biết làm đẹp cho bản thân chứ! Ngươi có ý kiến gì sao?".
Trương Thanh Phong vội xua xua tay phân trần:"Không...Không có tỷ đừng hiểu nhầm ta! Chỉ là hôm nay thấy tỷ đẹp hơn mọi khi thôi!".
"Ngươi á ngươi nói như vậy nghĩa là ngày thường ta không có đẹp hay sao?".
"Đẹp có đẹp bất quá rất hung dữ, quả đúng như mẹ của Trương Vô Kỵ nói: Nữ nhân càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm!." Trương Thanh Phong lẩm bẩm nói nhỏ.
Tuyết Kỳ tỏ vẻ hung hãng nguýt hắn một cái sau đó nói:"ngươi lẩm bẩm cái gì đó? Đang chửi ta sao?.
"Không làm gì có! Đi đi thôi!". Nói rồi hắn kéo tay của Tuyết Kỳ đi.
Nửa giờ sau, hắn cùng Tuyết Kỳ đã đứng trước cửa của một cửa hàng. Vừa vào bên trong, Tuyết Kỳ lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
"Ôi con mẹ nó ta có đang hoa mắt không vậy? Cô nương này xinh đẹp quá!". Tuyết Kỳ vốn có sắc đẹp mê người, rất nhiều ánh mắt chú ý đến Tuyết Kỳ, mọi người đều không khỏi trầm trồ, sau đó ánh mắt đổ dồn phía hắn đang ngồi bên cạnh.
Ngày hôm nay hắn cũng chỉ mặc một bộ đồ bình thường, mang giày thể thao. ngồi cùng với Tuyết Kỳ ăn mặc xinh đẹp, thật là chẳng có chút thích hợp.
Người kia là ai, ăn mặc vừa quê mùa vừa lỗi thời, tiểu cô nương xinh đẹp này sao có thể hẹn hò với hắn?".
"Trời ạ bọn mình nhà giàu có điều kiện như vậy mà còn chưa có người yêu, cô ấy xinh đẹp như vậy thế mà lại... lại đi cùng với một thằng nhà quê! Có phải tôi đang nhìn lầm không?".
Tuyết Kỳ nghe thấy những tiếng xì xầm bán tán thì lén đưa mắt nhìn Trương Thanh Phong, chỉ thấy vẻ mặt của hắn vẫn trầm tĩnh, bộ dáng không quan tâm hơn thua, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, tỏ ra là cao nhân thế ngoại, đối với những nghị luận trần tục hoàn toàn không để trong lòng.
Nàng nào biết đâu rằng, tâm tình của hắn u ám, vô cùng khó chịu. Thế nhưng việc đã đến nước này thì cũng chỉ đành cố gắng chống chế, giả bộ làm ra bộ dáng thanh cao phong nhã, đạo mạo trang nghiêm để che mắt thiên hạ.
Trương Thanh Phong gọi phục vụ đến kêu đem lên mấy món đặc sản như: thịt lợn hun khói, gà hun khói xào ớt, đậu phụ hoả cung điện. Món đậu phụ hoả cung điện này có màu sắc cực kỳ độc đáo. Đó chính là màu đen tuyền. Cách làm món ăn này cầu kỳ và công phu. Đậu phụ ngâm trong nước muối, măng tươi, nấm hương và rượu trắng thượng hạng. Đậu nành lên men phải là của vùng Lưu Dương....Tuyết Kỳ chưa bao giờ thưởng thức món ăn này cho nên nàng cảm thấy cảm thấy mùi vị rất ngon và vừa ý, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, Tuyết Kỳ hỏi: "Này đệ dự tính bao giờ chúng ta mới tới thăm dò Bệnh viện dã chiến Hồ Nam?".
"Là ngày mai chúng ta sẽ tới đó!".
"Vậy đệ có tin tức gì về chỗ đó không?".
"Nói ra thì rất dài.". Trương Thanh Phong kể sơ lược chuyện xảy ra trong mấy ngày trở lại đây cho Tuyết Kỳ nghe, nghe xong nàng há mồm trợn mắt.
"Chỉ với vài ngày mà đã có mấy chục mạng người chết sao?". Tuyết Kỳ cả kinh nói.
"Tỷ chưa xem qua tin tức nay sao?".
"Tuyết Kỳ vội vàng đem chiếc điện thoại ra xem.". Trương Thanh Phong nhìn chiếc điện thoại của Tuyết Kỳ cũng phải lâu lắm rồi, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ. Hắn mỉm cười.
Ăn uống xong hắn nhìn đồng hồ đeo tay, thoáng im lặng, vốn định hai người vừa ăn vừa nói chuyện một lúc, kết quả là hai người ăn uống chỉ mất ba mươi mươi phút đã ăn xong, thấy thời gian còn sớm, hắn đề nghị nàng cùng mình đi dạo đâu đó một chút.
Hai người đi tản bộ trên đường phố, sau đó dừng lại ở một băng ghế nghỉ chân. Hắn nói:"Tuyết Kỳ! Tỷ đợi ta ở đây một lát nhé!".
"Đệ đi đâu vậy?". Tuyết Kỳ hỏi hắn.
"Lát nữa tỷ sẽ biết!". Trương Thanh Phong thần bí nói.
Một lát sau hắn trở lại, lấy ra một chiếc hộp, đưa cho Tuyết Kỳ.
"Này! Ta tặng tỷ, tỷ mở ra xem đi!".
Tuyết Kỳ tiếp nhận điện chiếc hộp, cười tủm tỷm: "Cảm ơn tiểu tử, đây là gì?"
"Là điện thoại đó đại tỷ à! Điện thoại của tỷ cũ quá rồi ta mua điện thoại mới tặng cho tỷ, coi như là quà sinh nhật sớm của tỷ đi. Chẳng phải tuần sau là sinh nhật tuổi 19 của tỷ hay sao?".
Tuyết Kỳ xúc động, hai má ửng đỏ nhìn Trương Thanh Phong ấp úng nói:"Đệ vẫn nhớ ngày sinh nhật của ta ư?".
đầu của Trương Thanh Phong vừa chảy một vạch đen, miệng nói:"Ta mới gần bước qua tuổi 18, đâu phải là bước qua tuổi 81 đâu đại tỷ!".
Tuyết Kỳ cười khúc khích đoạn mở chiếc hộp ra. Qua lớp giấy bọc bên ngoài hiện ra bên trong là một chiếc điện thoại cảm ứng, nàng vô cùng kích động mà nói:"Này Thanh Phong đây có phải là mơ hay không đó? Quái...Vật ba mắt!!!".
"Sao có thích không?". Trương Thanh Phong cười đắc ý.
"Thích! Nhưng đệ lấy nó ở đâu?".
"Thì dĩ nhiên là ta mua rồi! Gần 1 vạn tệ đó!". Trương Thanh Phong nói.
Tuyết Kỳ trợn mắt nhìn Trương Thanh Phong sau đó nói:"cái gì! 1 vạn tệ đệ đùa ta sao? Ta không nhận đâu!". Nói rồi nàng đưa trả Trương Thanh Phong điện thoại.
"Đại tỷ à! Tiền này là của ta! Là của ta, không có ăn cướp của ai cả, tỷ không phải sợ!". Trương Thanh Phong giải thích.
"Không ta không phải có ý đó, chỉ là món đồ này quá đắt, ta không nhận được!". Tuyết Kỳ lắc đầu nguầy nguậy.
Trương Thanh Phong đặt vào tay Tuyết Kỳ sau đó nói:"Đây là quà sinh nhật ta tặng tỷ, lẽ nào tỷ không muốn nhận? Tỷ không tôn trọng ta sao?".
"Ta không có ý đó, chỉ là món đồ này quá đắt đệ làm như vậy quả không thích hợp chút nào!". Tuyết Kỳ phần trần.
Trương Thanh Phong làm ra bộ mặt không vui sau đó nói:"Tuyết Nhi! Nhận hay không nhận?". Tuyết Kỳ tỏ ý không muốn nhận, hắn liền bắt nàng nhận. Được một lúc thì cũng khuất phục được nàng.
Tuyết Kỳ mở chiếc hộp ra, bên trong đúng là một chiếc iPhone 11 pro max. Tuyết Kỳ xúc động lắm hai mắt nhìn hắn, đoạn nói:"Thanh Phong! Ta hỏi thật đệ, đệ thích ta sao?".
Bị nàng hỏi một câu như vậy, nhất thời Trương Thanh Phong có chút bối rối, gãi gãi đầu nói:"Ờ cái này...!".
"Đừng nói gì cả, ta hỏi đệ có thích ta không? Trả lời ta.".
Bị Tuyết Kỳ hỏi dồn Trương Thanh Phong nhất thời ấp úng:"Ờ...ờ...đệ...đệ quả thực...là có thích!".
"Từ khi nào?".
"Ầy...đệ...đệ...cùng không nhớ rõ nữa! A...sao tự dưng mọi thứ rối thế này.....". Trương Thanh Phong vò đầu bứt tai.
Tuyết Kỳ đột nhiên ôm chặt hắn, bật khóc:"Đừng nói nữa...đừng nói nữa...ta đồng ý!".
Trương Thanh Phong còn chưa biết phải làm gì thì nàng đã ôm chặt lấy hắn, hắn đành đưa tay lên ôm lấy nàng mà an ủi.
Phải mất một lúc lâu sau nàng mới ngừng khóc. Hai mắt ngấn lệ nhìn hắn đoạn nói:"Sao đệ không nói sớm làm ta đợi câu nói của đệ đã rất lâu rồi!".
Trương Thanh Phong gãi đầu cười cười:"là chưa có cơ hội để nói thôi, mà chẳng phải đệ đã nói rồi sao!".
"Ban đầu chỉ là đi ăn tối đơn thuần, ngờ đâu đã biến thành buổi Tỏ Tình, xem như cũng là một việc tốt!". Trương Thanh Phong nghĩ trong đầu.