Chương 17: Thần Trùng

Sau khi mọi thứ đã ổn thoả Trương Thanh Phong mới quay trở về đạo quán của lão Hoà.

Vừa mới về tới trước đạo quán Trương Thanh Phong đã giật mình khϊếp sợ..."quỷ khí quá nặng!".

"Rốt cuộc là cái loại gì mà có thể vào đạo quán của lão Hoà mà không bị linh lực từ trận pháp ngăn cản?". Trong đầu còn đang suy nghĩ chưa hiểu. Đột nhiên bên trong phát ra tiếng đánh loạn xạ bên trong, tiếng kêu la hoảng hốt không ngừng phát ra.

"Không ổn! Có biến lớn.". Nghĩ vậy Trương Thanh Phong liền lập tức phi thân vào bên trong.

Mới bước tới cửa đập vào mắt hắn là một khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Đồ đạc đổ vãi khắp nơi góc bên phải là một đám người tới đó xem tướng đang co cụm vào với nhau mà không ngừng hoảng sợ, chính giữa là bốn người đang công kích lẫn nhau. Tình thế thập phần hỗn loạn.

Lão Hoà cùng hai tiểu đạo đồng đang công đối công với một bóng người đen xì cao lớn, tay cầm câu hồn tác vũ động đánh trả về phía ba người Lão Hoà. Nhìn cục diện trước mắt ba người lão Hoà phải chật vật mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được phía bên kia thì hoàn toàn ngược lại. Xem chừng chỉ cần dùng bốn thành pháp lực là có thể chiếm được thế thượng phong trước mặt ba người lão Hoà.

"Thần Trùng!". Hắn lẩm bẩm nói

Bóng người màu đen vặn vẹo đầu, nhìn thoáng qua hắn, dùng thanh âm như tiếng chuông nói:"Lại thêm một tên nhãi ranh tới đây nạp mạng! Mau khai báo danh tính".

Trương Thanh Phong cười lạnh chắp tay ra sau lưng nói với con thần trùng:"Long Hổ Sơn nội môn đệ tử, Trương Thanh Phong.".

"Long Hổ Sơn! Ha ha tiểu môn phái!". Con thần trùng vũ động câu hồn tác quất tới, Trương Thanh Phong vội vàng nghiêng người tránh thoát, nhưng vẫn bị dư ba của quỷ lực cường đại đánh trúng tà áo, lập tức xé rách, trong lòng hắn thoáng chút hoảng sợ. Bản chất là một con thần trùng nhưng cũng không đến mức đánh một roi mạnh như vậy, chỉ có một khả năng đây không phải là một con thần trùng bình thường bình thường! tu vi của nó còn trên cả quỷ khấu! Bất quá một roi này cũng làm hắn nổi điên lên, lạnh lùng nhìn con thần trùng kia, "Ta dù sao cũng là pháp sư nhân gian, ngươi cũng không nói chuyện gì, liền động thủ với ta là sao?"

"Ngươi, pháp sư?"

Con thần trùng cười cạc cạc lên "Cho dù là tổ sư Trương Đạo Lăng của ngươi có đến, ta cũng là dùng roi để nói chuyện!"

Trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy tức giận "Đến tổ sư của mình mà cũng giám lăng mạ! Đáng chết!".

Con thần trùng chỉ vào ba người lão Hoà trước mặt hắn "Nhìn thấy không, đây là cái giá phải trả cho việc giám xen vào chuyện của ta.".

Trương Thanh Phong đùng đùng nổi giận, trong lòng cháy lên một ngọn lửa "người ta chính là vì tránh ngươi bắt người nhà của họ, mới đến nơi này của bọn ta, bọn họ làm như vậy, có gì là sai?"

thần trùng cười lạnh "Ta nói sai, là sai, thiên hạ kẻ nào, ta muốn bắt liền bắt, nào cần nhiều lý do như vậy!".

lời nói còn chưa hết, con thần trùng lại quất xuống một roi, tình thế bất ngờ, Trương Thanh Phong liền phóng ra tám đồng tiền ngũ đế xếp thành bát quái phương vị.

Câu hồn tác đánh vào tám đồng tiền, liền phát ra một tiếng nổ lớn. Dư trấn đẩy lùi Thần trùng lại một bước, Trương Thanh Phong bất động đứng nguyên tại chỗ nhìn con thần trùng.

"Lớn mật còn đánh đánh trả!"

Con thần trùng lại đánh xuống một roi, lần này nó chuyển lực lượng qua công kích lão Hoà, theo bản năng lão xoay người lại, một cơn đau dội đến, đau đớn chỉ là thứ yếu, một roi này lão Hoà cảm thấy hồn phách có chút hoảng loạn, Tam hồn lay động, muốn rời khỏi cơ thể.

Chứng kiến một màn này Một cổ khí tức phẫn nộ, từ trong lòng Trương Thanh Phong bốc lên.

"Phụng thiên sắc lệnh Trương Thiên Sư, uy lực vô biên, phi trấn càn khôn, Thiên thượng thần binh, bát quái chi tinh, ngũ phương ngũ hổ trừ tà trấn sát, ngô phụng thái thượng Tam Thanh cấp cấp như luật lệnh!.".

Năm lá linh phù màu tím được Trương Thanh Phong đánh ra hoá thành ngũ hổ phù trận toả ra ánh sáng màu tím bay thẳng tới trước mặt con thần trùng

thần trùng thấy vậy cũng vung câu hồn tác để phản công.

Đoành một tiếng ngũ hổ phù trận đánh thẳng vào câu hồn tác của con thần trùng. Uy lực của ngũ hổ phù trận bộc phát giống như một quả mìn phát nổ... con thần trùng hứng chọn một đòn này bị đánh cho ngã lăn ra đất trường bào rách đủ chỗ.

"Nhân loại ngu xuẩn "

Con thần trùng bộc phát quỷ khí bật dậy gào lớn, bỗng nhiên vung lên câu hồn tác, bổ xuống Đầu hắn.

Không giám khinh xuất Trương Thanh Phong lập tức lui nhanh ra phía sau, rút ra đào mộc kiếm, đối công với nó.

Thần trùng nhìn thấy Trương Thanh Phong dùng đào mộc kiếm, liền nở một nụ cười khinh miệt, trong miệng lẩm bẩm gì đó, câu hồn tác tức khắc sáng lên một đạo hắc quang.

"Quỷ khí thật là khủng khϊếp!".

Lôi Bình thân thể đầy vết thương ngẩn ra, lẩm bẩm nói.

"Lèm bèm cái gì mau đi lấy cái túi đựng kiếm của ta đến đây.". Trương Thanh Phong quát lớn.

Hai đạo đồng nghe hắn nói lập tức nén đau lao người về phía gian phòng.

Câu hồn tác vung đến...

Trương Thanh Phong cũng lẩm bẩm niệm chú ngữ, đem cương khí tăng dần lên đào mộc kiếm, quét ngang qua.

câu hồn tác cùng kiếm gỗ đào chạm vào nhau, phát ra âm thanh như tiếng sấm nổ, Trương Thanh Phong cảm nhận được một luồng quỷ lực ăn mòn thật lớn, hổ khẩu tê dại, suýt nữa không cầm được kiếm, lảo đảo lui về sau một bước, con thần trùng hơi thở có chút hỗn loạn, bình tĩnh nhìn Trương Thanh Phong "Thiên sư thượng giai? Khá lắm! Anh Hùng xuất thiếu niên!".

Thấy Trương Thanh Phong cười lạnh nó liền nói "Nếu là thiên sư, thì ta cũng không muốn động thủ, chuyện của ta ngươi không cần xen vào, giữa chúng ta coi như bỏ qua chuyện này!".

Trương Thanh Phong gằn lên từng chữ nói "Ngươi đánh người của ta, xúc phạm tổ sư của ta, hết thảy còn chưa tính xong, ta mặc kệ ngươi là thần trùng hay là cái mẹ gì, cho dù là lão bà của ngươi có đến, ta cũng chém!"

Vừa nói xong câu cuối, Trương Thanh Phong lao mình về phía trước , trong tay cầm đào mộc kiếm hướng đầu con thần trùng mà bổ xuống.

"Không biết tự lượng sức mình!"

Thần Trùng cũng vung lên Câu hồn tác phản kích, câu hồn tá và đào mộc kiếm đυ.ng vào nhau nhất thời cả hai bên rơi vào thế giằng co.

"Thanh Phong sư thúc!". Nam đồng tử hô to

"Mau quăng cái túi của ta qua đây!"

Lập tức nam đồng tử quăng cái tui về phía hắn.

Hắn đột nhiên buông ra đào mộc kiếm, đôi tay kết ấn, trong miệng niệm truy hồn chú, Đào mộc kiếm tự thi triển, liên tục công kích thần trùng, buộc hắn phải phải chống đỡ lại công kích của đào mộc kiếm.

Keng một tiếng, Trương Thanh Phong rút từ trong túi kim tuyến ra Hiên Viên Kiếm, lập tức trong phòng kim quang tản mát mạnh mẽ ra xung quanh.

"Càn Khôn nhật nguyệt ngời sáng, quang huy hộ ta kim thân, yêu tà quỷ quái tứ phương, phút chốc hóa thành hư không! , Phụng thiên sắc lệnh, Hiên Viên thần kiếm định càn khôn!"

Trương Thanh Phong một bên niệm chú ngữ, đem Hiên Viên Kiếm chém xuống.

Thông qua những lần công kích trước, hắn biết rõ tu vi của con thần trùng này không dễ đối phó, liền không có chần chừ mà trực tiếp rút ra Hiên Viên Kiếm, dùng tới tám thành pháp lực, muốn nhất kích tất sát.

Con thần trùng vừa mới bị kiếm khí của Đào mộc kiếm công kích, lúc này mới hồi phục tinh thần, âm thầm kêu một tiếng không ổn, vận ra toàn quỷ khí truyền vào câu hồn tác, giơ lên chống đỡ, câu hồn tác phát ra một cổ hắc khí, đón đỡ Hiên Viên Kiếm.

"Thần kiếm thượng cổ thì ra cũng chỉ như vậy thôi!"

Khóe miệng con thần trùng hiện lên một tia mỉm cười.

"Ngươi nghĩ rằng Câu Hồn Tác của ngươi có thể chống đỡ được?". Trương Thanh Phong cười nhạt sau đó ấn mạnh Hiên Viên Kiếm xuống.

trong nháy mắt quỷ lực của con thần trùng bị ép ngược trở lại trong thân thể.

"A?"

Thần Trùng sợ hãi kêu lên, cố gắng đẩy quỷ lực lên trên ý đồ giải khai thế chèn ép của Hiên Viên Kiếm.

Trương Thanh Phong đương nhiên không có bỏ qua cơ hội này, cắn chót lưỡi phun ra một búng máu lên thân kiếm, miệng quát "Hiên Viên thần kiếm định càn khôn! Tru tà!".

Hiên Viên kiếm kim quang bộc phát, đem câu hồn tác trực tiếp đánh văng ra ca, rơi xuống mặt đất, kiếm phong tiếp tục chém xuống phía dưới, trong nháy mắt chém đứt một cánh tay của thần trùng, tiếp tục bổ xuống đỉnh đầu của nó.

Thần Trùng lúc này mới ý thức được nguy hiểm, liền thiêu đốt tu vi trong thể nội để tạo ra kết giới ngăn chặn kiếm phong.

Trương Thanh Phong lạnh lùng cười, tiếp tục đem cương khí truyền vào Hiên Viên Kiếm, dùng sức chém xuống, kết giới sáng lên một đạo hồng quang, rồi đột nhiên phát ra âm thanh như pha lê vỡ vụn, vỡ thành vô số mảnh nhỏ rơi trên mặt đất, hoá thành hắc khí biến mất.

Dùng tu vi để tạo kết giới chống đỡ nhưng cũng không thể ngăn được sức mạnh của Hiên Viên Kiếm đang ở thế thượng phong, tiếp tục trầm xuống thần trùng lại tế ra một thành tu vi nữa. Kinh hãi nói lớn: "Ngươi!...Ngươi!...Ngươi là người được chọn!".

Trương Thanh Phong khẽ gật đầu, miệng nói: "Thế nào? Ngươi còn chê kiếm của ta là đồ bỏ đi không?".

Thần Trùng hừ lạnh, nói: "Khá lắm! Khá lắm! Nhưng để ta xem, một thằng nhãi ranh như ngươi có thể chế trụ được Hiên Viên Kiếm bao nhiêu lâu.".

Nói rồi Thần Trùng bùng phát Quỷ lực, rót nhập thêm tu vi vào bổ sung cho kết giới. Nhất thời từ từ nâng kiếm phong của Trương Thanh Phong lên.

Cảm nhận được áp lực chống đỡ kiếm phong, hắn lập tức vận cương khí trong cơ thể rót vào thân kiếm, dùng sức ấn mạnh xuống. Một tiếng "Răng rắc", lần thứ hai chém nát kết giới do Thần Trùng tế ra.

Kết giới phát ra một đạo ánh sáng màu đỏ, bị nghiền nát từng mảnh.

Lần thứ tư Thần Trùng thiêu đốt tu vi để tạo ra kết giới. Mỗi một làn như vậy Trương Thanh Phong lại cảm thấy kết giới như yếu hơn lần trước. Lần này còn chưa cần tới một giây. Kết giới vừa tế ra đã lập tức bị Hiên Viên Kiếm trấn cho nát vụn.

"Lãng phí tu vi một cách ngu dốt. Ngươi mỗi lần tế ra kết giới ta lại cảm thấy nó yếu hơn so với lần trước. Nếu như theo ta suy đoán chỉ vài lần nữa thì kết giới của ngươi còn chưa kịp tế ra đã bị đánh nát! Ta thấy ngươi vẫn là nên trả người cho lão bà kia để đổi lấy mạng của mình!". Trương Thanh Phong lại dùng lực ép Hiên Viên Kiếm xuống.

Thần trùng sắc mặt thập phần hoảng sợ nhìn cục diện trước mắt không cách nào để mở miệng phản bác: Bị chém nát ba thành tu vi, nội tâm bị chấn động mạnh, Hiên Viên Kiếm cách đỉnh đầu của hắn chỉ còn lại không tới hai tấc, thần trùng muốn phản kháng nên đành phải xuất ra kết giới thứ tư. Đỡ lấy kiếm phong đồng thời toàn thân hắn hoá thành một vụ hắc khí bay đi.

"Phá đạo quán của ta còn muốn bỏ chạy sao?". Lão Hoà quát lớn lấy từ trong túi ra ba đạo linh phù màu lục (tương đương với linh phù màu lam cấp bậc chân nhân của Long Hổ Sơn) tay kết pháp ấn miệng niệm chú ngữ "Ngã thị thiên mục, dữ thiên tương trục. Tình như lôi điện, quang diệu bát cực . Triệt kiến biểu lý, vô vật bất phục . Cấp cấp như luật lệnh .". Ba linh phù lập tức bùng cháy sau đó hợp nhất thành một ngọn lửa màu xanh đánh thẳng vào vụ hắc khí. Con thần trùng chỉ lo tẩu toát không có thời gian phòng bị nên trực tiếp hứng chọn một chiêu này,

Bùng một tiếng ngọn lửa lan ra bao trọn lấy vụ hắc khí, không ngừng ăn mòn

Chừng được vài giây thì đột nhiên "phụp" ngọn lửa bị dập tắt vụ hắc khí trực tiếp trốn thoát.

Lão Hoà tức tối muốn cất bước đuổi theo thì bị Trương Thanh Phong thò tay ngăn lại, hạ thấp giọng "Đừng đuổi theo nữa!".

Lão Hoà sững sờ, quay đầu nhìn Trương Thanh Phong, không đợi mở miệng, Hắn đột nhiên đánh mắt ra hiệu, tuy nhiên lão không biết hắn đang ra hiệu cái gì, lão ngơ ngác hỏi một câu: "Sao đệ lại ngăn ta lại?".

"Không phải nó còn giữ người của bà lão kia sao?". Trương Thanh Phong hất ánh mắt về phía bà lão đang co rúm một góc run rẩy.

Như hiểu ý của Trương Thanh Phong lão liền à lên một tiếng sau đó nói:"được như vậy đi đêm nay ta và đệ đi đoạt lại vong hồn người nhà của bà lão này, đệ giúp ta chấn an mọi người ta băng bó vết thương cho hai đồ đệ của ta...aizz dà đau chết ta mà!".

"Được huynh để đó cho ta!". Nói rồi Trương Thanh Phong bước đến chấn an mọi người. Phải mất một lúc sau mọi người mới bình tĩnh được lại, không ai bảo ai tự động giúp Trương Thanh Phong sắp xếp lại đồ đạc bị rơi vãi.

"Lão bà! Trong hơn ba tuần trở lại đây gia đình nhà lão lần lượt mất đi chồng và hai con trai, có đúng không?". Trương Thanh Phong đỡ lão bà dậy sau đó hỏi một câu khiến cho tất cả mọi người giật mình hoảng sợ.

Lão bà nghe Trương Thanh Phong nói vậy liền đưa đôi tay run run cầm lấy tay hắn mà không ngừng rơi lệ nói:"đúng vậy thoạt đầu tôi không có tin lắm cho đến khi mất đi hai đứa con trai chỉ sau vẻn vẹn có hai tuần thì ta mới tin rằng nhà của ta bị trùng tang!".

"Lão bá mất vào ngày nào ạ?". Trương Thanh Phong hỏi lão bà

"Lão mất giờ tị ngày Ất tị tháng này". Lão bà hai mắt đỏ hoe vừa khóc vừa nói.

"Cái gì giờ tị ngày ất tị tháng tám, là Lục ất thiên đức, lão bà này cho cháu hỏi chồng của lão tuổi thìn mất vào khoảng 9h sáng ngày ất tị, lí do mất là gặp phải tai nạn, hai người con của lão cũng mất vì tai nạn hết sức thảm khốc có đúng vậy không?".

Lão bà nghe Trương Thanh Phong nói không sai một chỗ nào thì liền gật đầu liên tục , hai tay chắp vào nhau liên tục cầu xin hắn giúp đỡ.

"Thì ra đúng như cháu dự đoán, đây là Trùng Máu. Bảo sao khả năng công kích của nó lại tàn bạo và mạnh đến vậy".

"Lão bà người yên tâm đêm nay ta sẽ diệt trừ nó lão không cần phải lo lắng. Bây giờ lão ngồi ở đây chờ ta lát nữa xong việc ta sẽ cùng sư huynh tới nhà của lão". Nói rồi Trương Thanh Phong an bài cho lão ngồi sang một bên.