"Sư đệ ngươi có sợ bọn chúng không?".
Tỷ chẳng phải từng dạy ta "sợ hãi sẽ khiến cho con người ta trở nên dũng cảm, cũng chỉ có sợ hãi mới giúp con người ta trở nên dũng cảm sao?". Đệ không hề sợ.
"Được vậy chúng ta cùng lên!"
5 năm sau...
Trên Long Hổ sơn...
trước Nghi Môn Thiên Sư Phủ Một thiếu niên chừng mười bảy tuổi tiêu sái bước đến. Hắn chính là Trương Thanh Phong năm nào, hôm nay đã trở thành một chàng trai thanh tú, phong thần tuấn dật, khí vũ hiên ngang, có một đôi mắt ngời sáng lóe lên quang mang thông tuệ. Nói về hắn mười hai năm trước đã được sư phụ của hắn là Trương Hạc Hiên đem về trong một lần xuống núi du ngoạn đã mang hắn về. Do thấy được mệnh cách của hắn khác người tương lai chắc chắn sẽ có tiền đồ làm rạng danh Long Hổ Sơn vì vậy lão quyết định thu nhận làm môn đồ, truyền thụ đạo pháp, tinh hoa của Long Hổ Sơn.
Suốt mười hai năm qua, hắn vẫn theo sư phụ Trương Hạc Hiên học tập đạo pháp, hai năm trước đã trải qua khảo hạch trong môn, trở thành đệ tử nội môn của Long Hổ Sơn, cũng là một trong ba đệ tử nội môn trẻ tuổi nhất trong lịch sử phái Long Hổ sơn, kỳ tài hiếm thấy.
Do hắn thường được sư phụ Trương Hạc Hiên cùng sư tỷ dẫn xuống núi hàng yêu tróc quỷ, tru tà diệt ma chứng kiến qua nhiều việc linh dị quỷ quái, tuy tính tình hay ham chơi nhưng hắn còn có một lòng kiên nghị hơn hẳn người bình thường.
"Tiểu tử cuối cùng cũng thấy ngươi vác mặt về!!! Dám lừa ta xuống núi một mình! Hãy xem kiếm của ta đây". Nói rồi nữ tử cầm đào mộc kiếm lao về phía Trương Thanh Phong mà quát lớn tỏ vẻ tức giận.
Nói về cô nương này, nàng chính là sư tỷ của Trương Thanh Phong Trương Tuyết Kỳ chừng mười tám tuổi có vẻ đẹp khinh vân tế nguyệt, kiều tiểu linh lung, Liên Hoa Tiên Tử. Tiểu nữ này tuy ham chơi tinh nghịch nhưng so về tài năng và đạo pháp thì không hề thua kém một đệ tử nội môn nào của Long Hổ Sơn thậm chí còn có phần nổi trội hơn hẳn. Đơn giản vì nàng chính là con gái của Trương Hạc Hiên được Lão truyền thụ toàn bộ những gì tinh tuý nhất của tông phái, bởi vậy nói rằng đạo pháp của nàng cao thâm quả thực không hề sai.
"Là sư Tỷ!!!". Lời còn chưa dứt đã thấy nàng kết ấn đánh về mình, không nghĩ nhiều Trương Thanh Phong lập tức né mình qua một bên tránh được một chiêu của Tuyết kỳ tỷ :m"Tuyết Kỳ tỷ là đệ Thanh Phong đây, mau mau dừng tay !!!".
Vốn dĩ nghĩ rằng Tuyết Kỳ sẽ ngừng tay Ai ngờ đó là hư chiêu. Trương Thanh Phong còn Chưa kịp định thần thì đã thấy một cơn đau dội đến, sau đó là cả cơ thể ngã lăn mấy vòng trên mặt đất.
"Tuyết Kỳ tỷ có gì từ từ nói hà có gì ra tay ác độc với đệ như vậy! Con mẹ nó lần nào xuống núi về cũng bị đánh.". Trương Thanh Phong lồm cồm bò dậy còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì tiếp tục bị nàng vọt tới dùng tay vỗ lên đầu Một cái. chiêu thức tuy không mạnh nhưng rõ ràng ăn một chiêu vừa rồi giống như bị một cái búa nện vào đầu vậy. sau khi ăn một chiêu từ Tuyết Kỳ đầu của Trương Thanh Phong choáng váng, trời đất quay cuồng trước mắt chỉ toàn thấy đom đóm.
Mấy đệ tử ngoại môn thấy vậy liền tụm lại xem náo nhiệt. Không ngừng bàn tán "hầy dà khổ thân Phong sư đệ vừa mới xuống núi về đã bị sư tỷ đánh cho một trận te tua thật là...", còn có tên nói nhỏ:"hầy dà Tuyết Kỳ tỷ thật là hung hãn Phong sư đệ tính tình hoà đồng vậy mà cũng có lúc bị đánh cho thảm như thế này thật là dữ dằn mà!!". Không ngừng là những tiếng than thở còn có một số tên ghen tị với Trương Thanh Phong thì tỏ ra thích thú.
"Các người còn không biến mau muốn ăn đòn không??".
Tuyết Kỳ quát lớn. Ngay lập tức tất cả tản ra, không ai bảo nhau mà tự giải tán hiển nhiên ai cũng biết tính cách của nàng một khi mà nổi nóng thì kết cục có quỷ mới biết.
Sau khi đám người tản ra hết Tuyết Kỳ véo tai của Trương Thanh Phong mà lôi dậy quát:"To gan, dám tự ý trốn xuống núi? Quy định của Thiên sư phủ quy định rõ đệ tử xuống núi trong vòng ba ngày phải quay lại ngay lập tức, đệ đi đã bốn ngày lần này nhất định ta sẽ nói với cha ta phạt đệ? Mau mau nói mình đã đi đâu bằng không..." Tuyết Kỳ tiếp tục xoắn tai của Trương Thanh Phong.
"Đauu đệ tỷ tỷ nhẹ tay nhẹ tay, mới có bốn ngày mà tỷ trở nên hung dữ vậy lát nữa gặp sư phụ ta nhất định sẽ tố cáo tỷ vì tội hành hung sư đệ đồng môn lúc đó tỷ mới là người bị phạt". Khuôn mặt của Trương Thanh Phong méo mó, phẫn uất nói
"Còn không đi vào vấn đề chính!" Bàn tay dơ lên định đánh thì cha nàng Trương Hạc Hiên lên tiếng:"có chuyện gì mà náo nhiệt vậy? Tuyết Nhi còn cả Phong Nhi? Hai đứa đang làm gì vậy? Phong nhi ngươi về rồi sao!".
Bản thân Trương Thanh Phong lúc này giống như chết đuối vớ được cọc vẻ mặt thống khổ nhìn sư phụ nói:"Sư Phụ mau mau Tuyết Kỳ Tỷ lại bắt nạt đệ tử nữa rồi sư phụ mau mau phạt sư tỷ 1 tuần đọc sách cấm ra ngoài đi...ui da.."
"Tuyết nhi thả Phong nhi ra hai đứa theo ta" nói rồi Trương Hạc Hiên đi về phía tổ đình vừa đi vừa hỏi:"Tuyết nhi sao con lại đánh đệ đệ của mình?".
"Là tên tiểu tử này trốn xuống núi chơi! Cha người nhất định phải phạt hắn".
"Có tỷ bắt nạt đệ thì đúng hơn ta vừa đi làm chính sự sư phụ giao về tỷ không chào đón ta lại còn đánh ta thảm như thế này. Ôi ta khổ quá mà.".
"Ngươi đứng trước mặt cha ta mà còn giám nói dối có tin ta lại đánh cho tên tiểu tử nhà ngươi một cái nữa không?" Nói rồi nàng lại định đánh Trương Thanh Phong tiếp.
"Ta thật hết nói nổi hai đứa gần hai mươi tuổi rồi rồi mà vẫn còn trẻ con thật là...
À đúng rồi Phong Nhi nhiệm vụ ta giao ngươi làm đến đâu rồi?" Trương Hạc Hiên nói.
Nghe sư phụ hỏi Trương Thanh Phong liền móc từ trong túi ra 3 tấm linh phù, vẩy mạnh một cái.
Ba cái bóng ngã lăn lộn trên mặt đất, thân thể không ngừng run rày cầu xin tha mạng.
Trương Hạc Hiên gật gù. Trương Thanh Phong dù còn nhỏ tuổi nhưng đã có bản lĩnh như vậy, có thể nói là kỳ tài đạo môn.
"Tốt lắm không hổ danh là đệ tử nội môn của phái Long Hổ chúng ta! Ta cho ngươi qua khảo hạch lần này" Lão gật gù nói.
"Sư phụ người kêu đệ tử đến tổ đình để làm gì vậy?". Trương Thanh Phong thắc mắc hỏi?
"Tên tiểu tử này sư tổ Phổ Yên muốn gặp ngươi chả lẽ ngươi không muốn gặp!". Lão trừng mắt liếc Trương Thanh Phong.
"Ấy ấy đệ tử nào dám sư tổ bế quan đã hai năm nay đệ tử cũng muốn tới hỏi thăm sức khoẻ của sư tổ gia gia". Bị lão trừng mắt Trương Thanh Phong xua xua tay nói.
Đi một lúc trước mặt là tổ đình cả ba người cùng tiến vào trong trong tổ đình trước mặt ba người là chính là lão tổ sư Trương Phổ Yên tuyền nhân đời thứ 9 của Trương Thiên sư Trương Đạo Lăng. Người đang ngồi toạ thiền râu tóc bạc phơ dáng vẻ tiên phong đạo cốt
Năm nay đã 108 tuổi. Thấy ba người bước vào liền cười nhu hoà nói:"đến rồi sao mau lại đây Phong nhi, Tuyết Nhi lại đây ta xem 2 năm rồi chông ngươi đã trưởng thành hơn nhiều đúng là Hạc Hiên không chọn sai người mà tốt là rất tốt
Còn tuyết nhi hai năm rồi con bây giờ ra dáng thiếu nữ rồi đó đạo hạnh cũng đã đạt được đến bài vị thiên sư đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà.
"Con và Phong nhi rất là xứng đôi ". Nói rồi lão tổ sư vuốt vuốt chòm râu gật gù nhìn Tuyết Kỳ và Trương Thanh Phong.
Trương Hạc Hiên nghe sư tổ nói vậy trong lòng tỏ vẻ đắc chí.
Tuyết Kỳ hai má đỏ bừng cúi đầu thẹn thùng nói:"Kìa gia gia người cứ đùa con.". Nói rồi nàng liến nhìn qua Trương Thanh Phong thấy vậy Trương Thanh Phong cũng quay sang nhìn nàng, hai ánh mắt nhìn vào nhau nàng liền xấu hổ quay đi lấy tay che mặt.
"Sư tổ gia gia đã hai năm rồi đệ tử không gặp người quả thực là rất nhớ người nay nhìn thấy gia gia vẫn phong thái, đẹp trai như ngày nào đệ tử quả thực rất vui " Trương Thanh Phong hỏi thăm sức khoẻ của lão gia gia. Tuyết Kỳ cũng phụ hoạ theo.
"Đẹp cái mẹ nhà ngươi! Đẹp trai mà không có lão bà thì vứt! Ầy cuộc sống thật là không có giống cuộc đời!".
Hàn huyên một lúc Trương Thanh Phong mới lên tiếng hỏi:"sư tổ không biết hôm nay người cho gọi con tới là có gì dạy bảo?".
Lão sư tổ trừng mắt:"Cứ có việc thì ta mới gọi ngươi đến hay sao?".
Sợ làm lão sư tổ giận Trương Thanh Phong liền giải thích:"sư tổ con không có ý đó, mong người bớt giận!".
"Ngươi không nói xuýt nữa ta quên mất, ngươi lại đây". Chờ Trương Thanh Phong bước tới lão sư tổ đưa cho Trương Thanh Phong một túi kim tuyến bên trong giống như chứa một thanh trường kiếm.
Tôi thắc mắc hỏi lão sư tổ:"sư tổ đây là...".
"đây là thần kiếm thượng cổ. Nó là một trong thập đại thần khó thượng cổ uy lực vô biên. Nó đã từng thất lạc trong nhân gian nhưng rồi cuối cùng được các bậc tiền bối mang về núi Long Hổ chúng ta, thanh kiếm này có linh tính rất mạnh mẽ chỉ có người được nó chọn mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn trong nó người bình thường sử dụng nó chỉ là một thanh kiếm bình thường. Vài hôm trước ta quan sát thiên văn thấy có một ngôi sao rất sáng bay về phía núi Long Hổ của chúng ta, biết là nhân gian chuẩn bị có kỳ tài xuất thế. Cho đến nay đã là 300 năm rồi lúc trước lúc nhà ngươi tới linh tính của thanh bảo kiếm này cho ta thấy rằng người được chọn chính là ngươi. Cho nên ngày hôm nay ta cho gọi ngươi tới đây là để truyền bảo kiếm cho ngươi. Ngươi có giám nhận nó hay không? "lão sư tổ nói.
Nghe một câu "Thần Kiếm" biết chắc chắn là đồ tốt, trong lòng Trương Thanh Phong háo hức lập tức mở túi kim tuyến ra tức thì một đạo kim quang vờn quanh người của Trương Thanh Phong khiến cho Trương Thanh Phong loạng choạng một lúc rồi mới định thần được lại cảm nhận được linh khí của thần khí rót nhập vào người, trong đầu Trương Thanh Phong đột nhiên xuất hiện những chiêu thức và khẩu quyết. Là kiếm đã nhận chủ sao? nhìn kỹ lại các đường nét hoa văn tinh xảo của chuôi kiếm lưỡi kiếm sắc bén toả ra ánh kim quang màu vàng, trên lưỡi kiếm có ghi ba chữ Hiên Viên Kiếm.
"Quả nhiên là Hiên Viên Kiếm, không hổ danh là thần kiếm có linh tính mạnh.". Trương Hạc Hiên cảm khái nói".
*nói đến Hiên Viên Kiếm có truyền thuyết kể rằng trước đây ở lưu vực Hoàng Hà và Trường Giang nhiều thị tộc và bộ lạc sinh sống. Hoàng Đế là một trong những thủ lĩnh bộ lạc nổi tiếng nhất trong truyền thuyết. Hiên Viên Kiếm, là một món pháp khí trong truyền thuyết Hiên Viên thị nắm giữ, lấy thị tộc làm tên, lời đồn trận chiến thượng cổ năm đó, hoàng đế chính là dựa vào thanh kiếm này chém gϊếŧ Xi Vưu. Đương nhiên, tất cả có liên quan Hiên Viên Kiếm, và trận chiến thượng cổ giống nhau, đều là truyền thuyết.
Nhưng cái tên Hiên Viên Kiếm, thật sự tồn tại trong điển tịch của các đại môn phái.
Cũng Có nhiều truyền thuyết khác nhau về năng lực lẫn sức mạnh của thanh thần kiếm này, tuy nhiên không ai có thể phủ nhận được rằng Hiên Viên kiếm là thần khí có sức mạnh khủng khϊếp, trảm yêu trừ ma. "Không ngờ thần kiếm hiên viên là có thật". Trương Thanh Phong kích động không thôi, sau đó dơ thanh kiếm lên ngang mặt.
"Đa tạ sư tổ đã tin tưởng con nhất định sẽ bảo quản nó thật tốt!""
"Mau mau đứng lên đi, ta sống tới từng này tuổi rồi được thấy thần kiếm nhận truyền nhân cũng coi như là may mắn trong cả đời của ta....được rồi lời ta cũng đã nói kiếm ta cũng đã truyền ngươi đi đi, ta có chuyện càn nói riêng với sư phụ ngươi".
Lúc này Trương Tuyết Kỳ mới chạy tới bóp vai cho lão sư tổ.
"Tiểu nha đầu này lại có ý gì đây?".
"Sư tổ gia gia người cho Thanh Phong đồ tốt vậy còn con?". Tuyết Kỳ làm ra vẻ mặt nũng nịu.
Lão sư tổ xua xua tay:"K...Kh...ông...có, Long Hổ Sơn hết đồ tốt rồi không có, không có".
tuyết Kỳ vẫn không từ bỏ ý định mà năn nỉ lão sư tổ:"Sư tổ gia gia con biết là người đang giấu một món bảo vật nào đó mà! con cũng muốn có.".
Nàng năn nỉ nửa ngày, lão sư tổ hết nói nổi nữa, đành đưa cho nàng một thanh trường kiếm rồi nói:"Thư Hùng kiếm, chấn sơn chi bảo của Long Hổ Sơn. Nay ta truyền cho ngươi, lo mà luyện tập cho tốt, ngươi mà lười biếng ham chơi là ta thu hồi lại đó".
Trương Tuyết Kỳ nghe đến chấn sơn chi bảo thì liền kích động nhận lấy sau đó luôn miệng cảm ơn lão sư tổ.
Lão sư tổ lắc đầu cười khổ:"Hai đứa ra ngoài đi ta muốn nói chuyện với Hạc Hiên một chút". Nói rồi lão xua xua tay ý bảo Trương Thanh Phong và Trương Tuyết Kỳ rời đi.
thấy sư tổ không còn dặn dò gì nên hai người đành cúi đầu bái sư tổ một cái sau đó rời đi.
"Sư đệ!". Trương Tuyết Kỳ cười quỷ mị nhìn Trương Thanh Phong
Tôi nhìn thấy Tuyết Kỳ cười một màn này trong đầu có một tiếng sấm nổ:"Con mẹ nó không xong rồi!". Lập tức Trương Thanh Phong vận cương khí thi triển Tiêu Diêu lăng không bộ mà bỏ chạy.
Quả nhiên nàng dùng Thư Hùng Kiếm đuổi theo. "Sư tổ ơi người hại ta rồi!! Nàng muốn dùng mình để thử kiếm...."
Trương Hạc Hiên gãi gãi đầu nhìn sư tổ.
Lão sư tổ trừng mắt nhìn Trương Hạc Hiên nói:"đúng là đồ đệ của ngươi giống hệt ngươi mà!! Thanh Phong nó cũng không còn nhỏ nữa, ngươi nên cho nó xuất sơn đi. Ta nhìn vào nó thấy được rằng tương lai sẽ là một kỳ tài của giới đạo thuật đấy.".
"Sư tổ liệu có được không, với tính trẻ con của nó đệ tử sợ rằng...".
"Ta nói được là được ngươi dám cãi ta saoo?". Lão sư tổ chừng mắt cả giận đoạn nói tiếp "Haizz hai đứa nhỏ này như hình với bóng vậy thật là,..." lão sư tổ nói.
"Sư tổ người để Phong Nhi giữ Hiên Viên Kiếm liệu có..." Trương Hạc Hiên có chút lo lắng
"Không có liệu có gì hết! Ngươi cút xuống núi mua cho ta mấy đĩa phim kiếm hiệp về đây, nội trong tối nay không có thì ngươi đừng hòng quay lại đây" Sư tổ nói rồi đuổi Trương Hạc Hiên ra ngoài còn lão tiếp tục ngồi toạ thiền.
Không còn cách nào khác Trương Hạc Hiên đành lui ra biểu tình do dự, nhưng đã là lời của sư tổ nói bản thân lão làm sao dám làm trái. Nghĩ vậy thôi thì trước sau cũng phải để nó xuất sơn chi bằng cho nó xuất sơn sớm hơn vài năm cũng được.
Nghĩ rồi lão liền đi tìm Thanh Phong, được mấy đệ tử ngoại môn cho hay Trương Thanh Phong bị sư tỷ đuổi chạy tới chính nhất quán. Lão nghe xong câu này cả giận quát lớn "Chính Nhất Quán là nơi mà mà hai đứa này dám tới quậy phá.". Nói rồi lão bắt tên ngoại môn đệ tử dẫn tới.
Tới nơi lão thấy một bên đang thủ thế còn một bên không ngừng công kích "là hai đứa chết tiệt này".
Nói xong lão lập tức phi thân tới hoá giải công kích của Tuyết Kỳ đồng thời xoắn tai cả hai đứa cả giận:"Nha đầu! Bắt đầu từ ngày mai ta phạt ngươi tới thư phong một tuần đọc sách cấm bước ra khỏi cửa!".
Nghe xong câu này bản thân Trương Thanh Phong nhất thời kích động bật cười tỏ vẻ thoả mãn. Bỗng nhiên một cơn đau dội đến...."bị lão sư phụ đá cho một cước".
"Còn ngươi! Ta có chuyện trọng đại muốn cho nhà ngươi biết đây!".
Bản thân biết là chuyện chính sự nên đứng nghiêm túc lại mà nghe lão giao phó.
"Thanh Phong, tuy rằng bản lĩnh của ngươi không khá lắm thế nhưng tuổi cũng không còn nhỏ nữa, muốn thành tài thì phải đi vào thiên hạ, bình yêu trừ ma, tế thế cứu nhân, dựa theo quy củ của Long Hổ Sơn chúng ta, đối với một người mà nói, cũng cần phải tích lũy đủ âm đức mới tấn thăng được bài vị, cho nên ngươi hạ sơn đi".
nghe được sư phụ nói vậy bản thân Trương Thanh Phong kích động vạn phần mà kêu lên:" Sư phụ con có thể xuất sơn rồi sao? Người nói thật chứ?"
"Chẳng lẽ ta nói đùa? Nếu vậy ở lại năm năm nữa" Sư phụ chừng mắt nhìn Trương Thanh Phong.
Nghe vậy Trương Thanh Phong liền xua xua tay nói:"Không không, sư phụ, tuy rằng con luyến tiếc Long Hổ Sơn thế nhưng chả phải người đã nói tiến vào nhân gian, tế thế cứu nhân là truyền thống của Long Hổ Sơn sao, không thể phá bỏ quy củ được, đệ tử sẽ vì trọng trách của mình, vì nhân gian mà ra đi".
Nghe xong câu này suýt chút nữa thì lão phun ra một ngụm máu, cau mày nhìn hắn, cái tên đồ đệ này thật là hết nói nổi.
Lão ho khan một cái sau đó nói: "Sau khi xuống núi, cố gắng tích lũy nhiều âm đức, tế thế cứu nhân, sớm ngày tấn thăng bài vị. Bất quá mọi việc phải cẩn thận, phải hiểu đạo cao một thước, ma cao mười trượng, mấy con quỷ yêu kia cũng không phải dễ đối phó đâu.".
"Được rồi, cái gì cần nói ta đã nói xong cũng không còn sớm nữa ngươi mau thu dọn hành trang mau mau lên đường kẻo muộn, từ giờ ngươi thay vi sư hành tẩu thiên hạ, không có việc gì thì đừng nên tìm ta, vạn nhất không phải việc quan trọng thì đừng có về đây, ta cũng già rồi cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi.".nói rồi phất tay ra hiệu không còn việc gì bảo Trương Thanh Phong mau chóng chuẩn bị.
"Dạ vâng! Vậy con sẽ chuẩn bị, sư phụ ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ con xuống núi hành tầu giang hồ mai mốt kiếm một lão bà về hầu hạ sư phụ.". Nói rồi Trương Thanh Phong cười hắc hắc nhìn sư phụ
"ngươi cút ngay cho ta, tên đồ đệ mất dạy. Bất quá nhớ kiếm cho ta lão bà có nhan sắc mỹ nữ thì...ầy...cũng tạm chấp nhận được à!".
Tuyết Kỳ nghe cha mình nói vậy thì liền véo tay lão một cái khiến chó lão kêu oái oái.:"Cha, con cũng muốn xuất sơn!" Tuyết Kỳ lúc này háo hức nói.
"Con chưa thể xuất sơn được quy củ của Long Hổ Sơn là mỗi khi có đệ tử nội môn xuất sơn thì phải có một đệ tử đủ tư cách trở thành đệ tử nội môn thì người tiếp theo mới có thể xuất sơn. Con đạo hạnh chưa đủ ta không đồng ý!" Trương Hạc Hiên hừ lạnh nói.
Thuyết phục nửa ngày không được Tuyết Kỳ cũng không còn cách nào khác thôi thì đành tính kế lâu dài vậy.
"Cha người quay về nghỉ ngơi trước, con đi tiễn Thanh Phong một đoạn". Nói rồi nàng đuổi theo Thanh Phong.
Sau khi giúp Trương Thanh Phong chuẩn bị hành trang Lúc này Tuyết Kỳ mới mở miệng, đôi mắt ngấn lệ nhìn Trương Thanh Phong rồi nói "Thanh Phong, bao giờ thì đệ mới quay lại mấy năm trước có hai người để ta bắt nạt sư huynh xuất sơn ta còn lại một mình đệ không nghĩ tới ngày hôm nay đệ cũng xuất sơn!".
"Nhìn thấy Tuyết Kỳ như vậy trong bản thân cũng có chút khổ tâm, khống muốn rời đi. Ấy thế nhưng đã nhận lời của sư phụ giao phó bản thân có muốn ở lại cũng không được". Nghĩ vậy Trương Thanh Phong đành ôm nàng vào lòng mà an ủi:"Tuyết Kỳ tỷ ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ chuyên tâm học đạo sau này cùng ta hành tẩu giang hồ hàng ma tróc quỷ, ta đợi tỷ!".
"Lời đệ nói là thật chứ? Đệ sẽ đợi ta chứ?". Tuyết Kỳ gục mặt vào ngực Trương Thanh Phong mà hỏi.
"Đệ sẽ đợi! Nhất định sẽ đợi.". Nói xong Trương Thanh Phong xoa xoa đầu của Tuyết Kỳ bảo nàng đừng khóc nữa.
Đến lúc này Tuyết Kỳ mới thôi không khóc nhìn Trương Thanh Phong nói:"Được ta tin đệ!". Nói xong nàng mới chịu để cho Trương Thanh Phong đi.
Tôi nhìn nàng một cái rồi quay người rời đi
Nhìn theo bóng dáng của Trương Thanh Phong khuất dần Tuyết Kỳ mới hét lớn:"THANH PHONG BẢO TRỌNG, ĐỆ NHẤT ĐỊNH PHẢI GIỮ LỜI, CHỜ TA XUẤT SƠN CÙNG ĐỆ HÀNH TẨU GIANG HỒ..."