Rửa tay sạch sẽ rồi, Ngủ Ngon đại thần nhường phòng tắm lại cho Lý Nghi.
Trải qua sự kiện máu mũi vừa rồi, bạn nhỏ Lý Nghi có chút cảm giác thất bại nản lòng.
Tắm rửa một loáng là xong, nhưng đến lúc trở ra, Lý Nghi vẫn không khỏi chần chừ. Một mặt cảm thấy không có mặt mũi ra ngoài, nhưng một mặt khác, cứ đứng ỳ ở cái chỗ đầu sỏ gây ra việc chảy máu mũi của cậu, có vẻ không ổn.
Cuối cùng nghĩ tới Ngủ Ngon đại thần chưa được tắm, mới mặc quần áo chỉnh tề rồi thấp thỏm bước ra.
Lý Nghi cũng không tính là thấp, 1m75, chỉ là so với Ngủ Ngon vẫn kém một khoảng lớn. Hơn nữa vóc người lại gầy nhỏ, mặc quần áo của Ngủ Ngon có cảm giác rộng rãi lắm.
May là mặc quần đùi, không thì lại phải xắn lên mấy lần.
Chậm chạp từ phòng tắm ra, máu mũi của Lý Nghi lại chực chờ tuôn trào.
Ngủ Ngon anh…anh ấy…chỉ mặc độc một cái quần đùi, thân trên cởi trần đứng ngay trước mặt cậu.
Cái này, cái này là tình huống gì thế?!
“Tắm nóng đến mức cả người đỏ hết lên rồi kìa, lại uống chút nước ấm, chắc không có gì phải lo đâu.” Ngủ Ngon không tự giác ý thức được mình đang cởi trần trước mặt người khác chút nào, đưa cốc nước trong tay cho cậu, chạm đến khi mặt cậu đỏ bừng lại còn véo véo mấy cái.
Lý Nghi lại đần hết cả người.
Động tác không đứng đắn này phát sinh từ “trai thẳng” có cái gì đó không hợp lý lắm?
“Uống nước, nhớ sấy tóc khô một chút, ngồi máy tính đi, em buồn chán có thể lên mạng, tôi đi tắm đã.” Ngủ Ngon nói vài câu, rồi tiến vào phòng tắm.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại “phanh” nhẹ một tiếng, cả người Lý Nghi theo đó cũng như rơi rụng xuống đất luôn.
Hôm nay gặp Ngủ Ngon đại thần, không biết rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh đây.
Bất chợt nghe thấy âm thanh tích tích nhắc nhở của QQ, Lý Nghi phục hồi tinh thần, đi tới bàn máy tính trước mặt.
Trên màn hình của đại thần cũng chẳng có gì, chỉ bật QQ. Ở góc dưới là biểu tượng của nhóm kịch đang chớp tắt liên hồi.
Lý Nghi tất nhiên sẽ không đọc tin nhắn của Ngủ Ngon, vì vậy ngồi ngoan ngoãn mở cái QQ mới, quả nhiên vừa lên đã thấy âm thanh tích tích náo nhiệt trong nhóm kịch rồi.
Gần đây với tư cách là một chân trong couple mới nổi, Lý Nghi sớm đã bị trêu đến không chống đỡ nổi rồi, lúc này trong nhóm kịch toàn người tám chuyện linh tinh, mở tin nhắn, đều là người quen cả.
CV – Lục Nhiên:
pia
(từ tượng thanh)cần một nam đóng hai nhân vật! Tìm giọng trưởng thành trầm ổn đại thúc công đây!
Biên đạo/CV – Túy Túy:
cảm giác kịch của tôi đang rục rịch rồi nè, không kìm nén được nữa, nhanh nhanh nhanh, cần trợ giúp!
Mỹ công – Hoa Hồ:
nhìn thấy Ngủ Ngon đại thần online, sama đóng ôn nhu công không phải siêu feel
(có cảm giác)à! Hỏi đi hỏi đi! Bản công sẽ đứng ngoài xem kịch hay! [đắc chí]
Biên đạo/CV – Túy Túy:
Ngủ Ngon-sama, âm thô âm thô âm thô đâu rồi!
Mỹ công – Hoa Hồ:
Ngủ Ngon-sama đừng giả chết, vừa thấy trạng thái QQ của sama từ afk
(away from keyboard)thành online mà.
Lý Nghi quay đầu nhìn cửa phòng tắm vẫn đóng chặt, khóe môi liền chu ra.
Thay đổi trạng thái QQ là cậu, đâu phải đại thần…
Nhưng trực giác nói cho Lý Nghi, nếu như cậu dám thẳng thắn thừa nhận sự thật, mấy người lấy YY làm niềm vui sống kia nhất định làm cho chuyện gặp mặt hôm nay của hai người thêu dệt thành tình tiết mờ ám, thi nhau đồn đại làm dư âm cứ văng vẳng bên tai…
Thôi được, từ cuối dùng không đúng chỗ lắm.
Nhưng mà công tác giữ bí mật này tất nhiên phải làm cho thật tốt.
Tích tích tích –
Lại là âm báo từ QQ của Ngủ Ngon, người gửi tin là Túy Túy, không cần hỏi cũng biết là đi giục âm tiện thể trêu chọc, làm cho âm thanh tích tích không ngừng vang lên.
Lý Nghi đắn đo hồi lâu, rốt cuộc quyết định dùng nick của mình trong nhóm gửi một tin nhắn.
CV Mộng Đẹp:
này…Ngủ Ngon vừa bảo muốn đi tắm, chắc không onl đâu?
Xạ trường/Chuẩn bị – Loạn Vũ Phi Phi:
hả???!!! Mộng Đẹp tiểu thụ sao thím biết rõ vậy!
(Ở đây tác giả chơi chữ tương tự như tên của Hoa Hồ.
射长
–
Xạ trường và社长– Xã trưởng
– Trưởng nhóm kịch
đều đọc là [shècháng])CV – Lục Nhiên:
Xạ đại nhân thím đùa à? Mộng Đẹp tiểu thụ biết là chuyện rất bình thường mà?!
Mỹ công – Hoa Hồ:
rất bình thường +1!
Cover – Trứng ốp:
rất bình thường +N!
Biên kịch – Nhị đản:
rất bình thường +00000000
Biên kịch – Nhị đản:
ngại quá, số 1 đâu rồi, type nhầm type nhầm!
(Nhị đản: Theo mình nó xuất phát từ bộ film A unique militiaman của Trung Quốc với nhân vật chính là Ge Erdan – một con người nông thôn chân chất, hào hiệp, thẳng thắn. Ngoài ra còn được sử dụng để chỉ người ngu ngốc, ngây thơ.)Biên đạo/CV – Túy Túy:
đợi chút…! Chú vừa ở trường Hạ Lộ cơ mà? Giờ mưa to như thế, đừng bảo chị chú dùng dịch chuyển tức thời về nhà nhé!
CV – Mộng Đẹp:
…
Bà chị à chị có thể đừng tinh ý như thế được không?
Biên đạo/CV – Túy Túy:
thành thật khai báo, chú đang ở đâu?
CV – Mộng Đẹp:
có nhà bạn ở bên này, gặp cậu ấy thì tới trú nhờ.
Biên đạo/CV – Túy Túy:
sao chị không biết chú có bạn ở trường Hạ Lộ nhỉ.
CV – Mộng Đẹp:
không thân lắm…tới tránh mưa thôi.
Xin bà chị đấy đừng có bới lông tìm vết nữa có được không?
Cũng may Uông Thần còn đang bị cảm giác kịch thiêu đốt, cũng không thấy hứng thú với “bạn không thân lắm” của cậu, hỏi mấy câu râu ria thế rồi cũng mở lòng từ bi mà buông tha cho.
Biên đạo/CV – Túy Túy:
vừa hay đang thiếu người, chú vào đi.
CV – Mộng Đẹp:
…tưởng là thiếu giọng trưởng thành trầm ổn đại thúc công cơ mà?
CV – Lục Nhiên:
thấy hợp thì vào thôi, mau mau, bắt đầu rồi.
CV – Mộng Đẹp:
…
Cậu căn bản không thấy “hợp” tí nào có được không?
Có điều, chàng trai Mộng Đẹp vừa trải qua kiếp nạn tất nhiên đã quên mình còn có thể lấy lí do “đang ở nhà bạn không tiện lắm” để không tham gia, đúng là “không trâu bắt chó đi cày” mà bị kéo lên YY.
Túy Túy gửi kịch bản sang, không biết là vở này từ đâu ra, các tình tiết xung đột của các nhân vật nữ, đối với tình cảm và giọng điệu thì khá đặc sắc, nhưng mà nhân vật nam của cậu thì chẳng có mấy câu, nên Túy Túy dứt khoát trao cho cậu hai nhân vật đang thiếu luôn.
Thời gian làm CV của Lý Nghi không dài, ngoại trừ vở «Ghi chép phấn đấu của fan cuồng» phối một đoạn với Ngủ Ngon, đây là vở đầu tiên. Âm phối bất đồng với tâm trạng buồn bực của chính mình, lại đối mặt với nhiều người như thế, toàn là mấy em gái ríu rít đáng yêu, cậu thật sự rất thẹn thùng, nghiêm túc trừng mắt chằm chằm vào kịch bản, chỉ sợ bản thân mắc phải lỗi ngớ ngẩn gì.
Chờ đợi thấp thỏm mãi, cuối cùng cũng đến lượt mình, Lý Nghi nhấn F2, đang định mở miệng, chỉ thấy cửa phòng tắm “cạch” một tiếng mở ra, Ngủ Ngon quấn khăn tắm từ trong đi ra, vừa thấy tóc cậu vẫn ướt nhẹp như cũ, nhíu lông mày nói: “Mộng Đẹp, sao còn chưa sấy tóc, vừa đi mưa về lại còn không sấy, cẩn thận ốm thật đấy.”
Ngón tay Lý Nghi tê liệt trên phím F2, quay đầu lại nhìn Ngủ Ngon, lại quay đầu nhìn mic, đột nhiên có mong ước được quay ngược thời gian trước lúc mưa to.
Nếu được quay lại, cậu tuyệt đối sẽ không ngứa tay mà đăng cái trạng thái kia đâuuuuuu.