Chương 18

Lý Nghi bất tri bất giác nhả phím F2, nhưng tất nhiên là đã quá muộn.

Trong kênh trò chuyện im ắng vài giây đồng hồ, bỗng đèn xanh trước tên Lục Nhiên sáng lên: “Có ai thấy…giọng bạn của Mộng Đẹp, hình như giống với Ngủ Ngon sama?”

“Móa! Lý Nghi, chú có thể nói cho bổn cung, bạn của chú sao lại gọi chú là Mộng Đẹp?” Lần này là giọng nói u ám của Túy Túy.

“Đúng thế! Vừa rồi người ta gọi thím là Mộng Đẹp mà…”

“Thế nên người đó sẽ không tình cờ là…Ngủ Ngon chứ?”

“Ngủ Ngon-sama Ngủ Ngon- sama,

là thím à? Nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời!”

Trong loa truyền ra một câu hưng phấn thích thú vô cùng, Lý Nghi hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui vào.

Cậu vừa trúng tà gì mà chạy lên YY cùng mấy người này phối kịch chứ.

Tiếng gọi tên Ngủ Ngon phát ra liên tục, mà QQ cũng tích tích không ngừng.

Lý Nghi làm gì còn mặt mũi đọc tin nhắn, vừa thẹn vừa giận cúi đầu nhận lỗi: “Ngủ Ngon-sama, thật xin lỗi, em không nghĩ anh lại ra đúng lúc thế…không phải không phải, ý em là, em không nên phối kịch với bọn họ…”

Giọng Lý Nghi càng nói càng nhỏ, Ngủ Ngon lại cười tỏ ý không để tâm mà đem khăn mặt trong tay thả lên đầu cậu, sau đó vòng qua người Lý Nghi, nhấn phím F2: “Đừng gọi nữa, là tôi đây.”

Lời của Ngủ Ngon vừa phát đi, quả nhiên YY đang huyên náo lại trở nên yên tĩnh vô cùng.

Có điều, yên tĩnh cũng duy trì được hai giây là cùng, so với lần trước còn ngắn ngủi hơn, giọng Túy Túy lại vang lên: “Xin hỏi hai người thông đồng sau lưng tôi từ bao giờ thế hả!”

“Mộng Đẹp bạn của thím là Ngủ Ngon–sama à? Hehehe, xin hỏi là kiểu bạn bè gì thế!”

“Đáng ghét, cái này cũng phải hỏi? Là kiểu gì gì ấy, chắc sắp có tiết tấu 18+ nữa luôn!”

“Ngủ Ngon-sama à có phải bọn em chen ngang chuyện tốt của các anh không hehehe…”

“…”

Mặc kệ mấy người kia làm trò ầm ĩ trên YY, Lý Nghi hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa rồi.

Trong đầu cậu chỉ lải nhải duy nhất một câu: “Anh ấy ôm mình ôm mình ôm mìnhhhhhh.”

Thôi được, bảo là ôm cũng không đúng, chỉ là Ngủ Ngon-sama vòng tay qua người cậu để giữ phím F2, cả người sát ở sau lưng cậu mà thôi.

Giờ phút này bên hông của Ngủ Ngon quấn một cái khăn tắm, thân trên cường tráng không một mảnh vải, Lý Nghi cũng chỉ mặc mỗi chiếc áo T-shirt mỏng dính.

Cứ như thế mà kề bên nhau, hơi ấm từ l*иg ngực Ngủ Ngon xuyên qua lớp vải mỏng mà chạm tới người cậu, hơn nữa tư thế của hai người, bảo không phải ôm…có chút tự dối lòng?

Còn nữa, phím F2 đã ngừng nhấn từ lâu, vì sao anh ấy vẫn giữ như thế mãi?

Lý Nghi không tự nhiên dịch chuyển thân mình, Ngủ Ngon lại như không vừa ý mà vươn một tay cố định cậu, tay kia lại giữ F2 nói tiếp: “Trong đầu các thím ngoài mấy cái này không còn gì nữa sao?”

Lúc này, bọn Lục Nhiên đã đem tin sốt dẻo hai người ở chung một chỗ truyền ra ngoài, sau đó một đồn mười mười đồn trăm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, vốn kênh YY chỉ có mấy người đã tăng đến một hai trăm.

Tốc độ hóng hớt thật đáng sợ.

Lục Nhiên thể hiện giọng nói hưng phấn đến sắp ngất: “Chủ yếu là do đối thoại của hai người làm cho người ta không suy nghĩ không được mà? Vừa rồi thím bảo Mộng Đẹp làm gì thế? Lau tóc?! OMG, tắm rửa không phải là tiền đề của tình tiết hạn chế trẻ em à?”

“Chẹp chẹp chẹp, giờ mới hơn ba giờ chiều, Ngủ Ngon-sama, tuyên da^ʍ ban ngày là không hay đâu!” Lần này là nhân vật mới chen chân vào – Hoa Hồ.

Ngoại trừ những người có thể thảo luận trên YY, bình luận cũng sắp nổ tung, cái nào cái nấy đều kêu gọi hai người cùng lên tiếng, người vây xem thành một vòng tròn – đúng là mộng đẹp nhân gian.

Ngủ Ngon nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, buồn cười trả lời: “Chỗ bọn tôi mưa rất lớn, trời đen sì, chắc không tính là tuyên da^ʍ ban ngày đâu nhỉ?”

Hả? Đây không phải là gián tiếp thừa nhận à? Dù bình thường Lý Nghi rất ngốc, lúc này lại phản ứng nhanh vô cùng, hít một hơi chen miệng nói: “Ngủ Ngon-sama, anh nói linh tinh gì thế?”

Nghe giọng của cậu, người bình luận lại càng hăng say gõ phím.

Nick chuyên dụng xem JQ: “[hú hét] – đúng là cùng một chỗ đó!”

Thiển Thiển: “Huhuhu…có thể thấy Ngủ Ngon Mộng Đẹp-sama HE, đời này chết cũng nhắm mắt!”

Ha Ha: “Nghiêm túc yêu cầu hôn!”

Mỹ công Hoa Hồ: “Yêu cầu hôn +1”

A Thất Thất: “Yêu cầu hôn + số di động đại thần!”

Mặt Lý Nghi đỏ đến mức không dám nhìn màn hình nữa.

Ngủ Ngon cúi đầu nhìn cậu, đáy mắt cười dường như ẩn chứa sự kiên nhẫn: “Hôn à, sớm muộn gì cũng có, nhưng không phải bây giờ, mọi người giải tán đi, tôi muốn đưa Mộng Đẹp-sama đi sấy tóc.”

Nói xong, Ngủ Ngon trực tiếp out YY thay cậu, ngồi thẳng lên đem khăn mặt trên đầu Lý Nghi xoa nhẹ mấy cái: “Mau đi sấy tóc.” Sau đó, cầm khăn mặt kia để lên đầu mình, lau qua lau lại vài lần.

Bọn họ…dùng chung một cái khăn lau tóc.

Dù biết con trai với nhau chẳng ai để ý mấy chuyện này, Lý Nghi vẫn ngắm động tác của anh đến thất thần, mấy lời không rõ ý tứ vừa nãy của Ngủ Ngon cũng quên béng luôn rồi.

Dưới chỉ đạo của Ngủ Ngon mà sấy khô tóc, Lý Nghi tâm trạng trên mây cảm giác bản thân đã mất năng lực tự suy nghĩ rồi.

Ngoan ngoãn ở nhà Ngủ Ngon cả buổi chiều, đến tận khi mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn, Ngủ Ngon lái xe đưa cậu về nhà, cậu mới giật mình, ngơ ngác cả buổi chiều, quên mất không hỏi Ngủ Ngon-sama tên thật là gì.