Chương 7: Công chúa Bạch Tuyết

Chương 7: Nam tử áo đen

Bạch Tuyết cảm thấy mình đang trải qua một giấc mộng rất dài, rất dài, trong mơ mơ màng màng nàng cảm giác được có cái gì bò nhè nhẹ dọc theo chân của mình.

“A…!”

Bạch Tuyết mở hai mắt, phát hiện những sợi dây đằng đang quấn quanh thân thể của mình, không đợi nàng kịp giãy giụa, cái miệng nhỏ nhắn đã bị dây đằng lấp kín.

Dây đằng lôi kéo khóe miệng thiếu nữ, hai ba sợi xúc tua dũng mãnh xông vào khoang miệng dây dưa cùng đầu lưỡi, một số khác liếʍ mυ"ŧ đầṳ ѵú Bạch Tuyết, một số còn lại liếʍ mυ"ŧ âm đế và tiểu huyệt của nàng. Dưới sự kí©h thí©ɧ của kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như thế, Bạch Tuyết chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng nhão nhão dính dính không ngừng tràn ra từ huyệt nhỏ, thân thể cũng trở nên nóng lên.

“Ưm ưm… Ha a, ngực đã… Đã sắp không chịu nổi rồi, không… Không cần a a… Còn tiếp tục như vậy ta sẽ trở nên rất kỳ quái!!”

Bạch Tuyết cảm thấy đại não giống như hòa tan ra, vào ngày hôm qua khi bước vào căn phòng này thân thể của mình, tất cả đều trở nên kỳ quái.

“A ~… Không… Không cần! Đừng mãnh liệt như vậy, muốn… Muốn ra!! A ~”

Xúc tua len vào âm đế liếʍ mυ"ŧ, âu yếm lướt qua môi âʍ ɦộ cắm vào tiểu huyệt Bạch Tuyết, vừa mới cao trào xong nơi đó làm sao chịu được như vậy, lại trực tiếp ra lần nữa.

Từng đoạn dây đằng thọc vào hoa huyệt của Bạch Tuyết thẳng đến hoa tâm điên cuồng thọc vào rút ra đùa bỡn nàng.

Mà từng đoạn dây đằng rập rạp phủ kín bên ngoài kia trong quá trình ra ra vào vào không ngừng cọ xát vào vách động mềm mại, khiến cho cả người nàng tê dại, thoải mái đến run rẩy, nước bọt cùng nước mắt không ngừng trào ra.

“Ôi ~a! Tiểu huyệt… Tiểu huyệt sắp hư mất ~” Bạch Tuyết vừa nói đôi tay vừa xoa ngực mình, dùng sức xoa nắn, đối với nàng mà nói sự liếʍ mυ"ŧ của dây đằng đã không thỏa mãn được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt của thân thể, cần dùng sức càng nhiều càng mạnh hơn để đùa bỡn mới có thể thỏa mãn cơ thể đã tan vỡ của nàng.

“Nàng thật đúng là tiểu dâʍ đãиɠ không hơn không kém”

“A ~? Đừng mà, đừng rời đi” Bạch Tuyết đang bị cắm thoải mái lại phát hiện dây đằng trên người đang từng chút từng chút một rời khỏi mình, cảm giác trống rỗng hư không ập đến, cảm giác nửa vời như vậy, làm nàng không nhịn được kẹp chặt hai chân cọ xát tiểu huyệt.

Bạch Tuyết từ từ ngồi dậy nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy dây đằng dần dần lui vào trong chiếc gương lớn của giữa phòng, mà từ trong gương chiếu ra hình ảnh một vị nam nhân tóc đen áo đen.

“Tiểu dâʍ đãиɠ, phân thân của ta chơi nàng có thoải mái hay không” nam tử áo đen chậm rãi bước ra từ trong gương, lộ diện khuôn mặt tuấn mỹ.