Chương 35: Mẹ tà thần

Trong rừng vẫn còn tuyết đọng lại, từng đợt khí lạnh theo đó mà tràn vào. Khuê Nghiêu bế bé con lên rồi sau đó cởi chiếc tất đã ướt đẫm trong chiếc ủng của Đinh Đinh, cô dùng hai tay để sưởi ấm cho hai bàn chân nhỏ bé của Đinh Đinh và nhét chúng vào chiếc áo khoác bông lớn của mình.

Hai mươi cảnh sát và năm con chó cảnh sát vẫn không ngừng tìm kiếm thi thể trong rừng.

Hai cô gái mất tích và nghi phạm đã bị giam giữ, từ việc quan sát hành vi biểu hiện, chắc chắn hắn ta là kẻ sát hại hai cô gái, nhưng phía cảnh sát lại không có đủ bằng chứng. Nghi phạm là người có uy tín cao ở địa phương cho nên có rất nhiều người đang theo dõi vụ án này. Thi thể là bằng chứng không thể chối cãi và nhất định phải được tìm thấy.

Khuê Nghiêu bước đi chậm rãi, Ngô Tranh đi theo phía sau. Khuê Nghiêu đột nhiên dừng lại và gõ ngón chân xuống đất.

Đinh Đinh: "Chú cảnh sát, ở đây có xác chết."

Vũ Chính nhanh chóng đến đó cùng với hai người cảnh sát khác. Sau khi đào sâu hai mét, người ta đã tìm thấy một xác chết xa lạ. Họ nhanh chóng so sánh các đặc điểm trên khuôn mặt và những khuôn mặt được dán trên bảng.

Thi thể sau đã được đưa đi nhưng vụ án này chưa kết thúc, vẫn còn một vụ án hình sự khác.

Khuê Nghiêu đi dạo trong rừng một lúc, bỗng cô duỗi bốn ngón tay ra nói: “Đi thôi.”

Vũ Chính nhìn Đinh Đinh.

Đinh Đinh dịch: “Bốn chú cảnh sát đi theo mẹ cháu.”

Vũ Chính không biết tại sao nhưng anh vẫn gọi ba đồng nghiệp khác đến.

Khuê Nghiêu bước ra khỏi rừng, cô lái chiếc xe điện ba bánh của tên tiểu nô đến bãi rác, theo sau là xe cảnh sát.

Khuê Nghiêu nhặt cây gậy mà tiểu nô bỏ vào xe điện ba bánh, cô đi vòng quanh bãi rác sau đó dùng gậy gõ nhẹ vào một bãi chất thải xây dựng rồi nói: "Đào”

Vũ Chính đi lên trước, theo sau là ba đồng nghiệp. Khi đào sâu được khoảng một mét ánh mắt của bốn người lập tức thay đổi, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Ba tiếng sau Khuê Nghiêu đưa Đinh Đinh quay về bìa rừng. Lúc rời đi Khuê Nghiêu đi cùng bốn người cảnh sát trên một chiếc xe tuần tra, đi được bốn nơi cho đến lúc về chỉ còn Vũ Chính đang ngồi trên chiếc xe điện ba bánh.

Lúc này trăng đã lên cao, đội ngũ đông đảo chưa tìm được gì đã chuẩn bị rời đi, Đinh Đinh cũng ngủ say trong vòng tay mẹ.

Khuê Nghiêu lại chậm rãi đi vòng quanh khu rừng, đi được một lúc lâu, bỗng nhiên cô dừng lại ở một mảnh đất đầy tuyết, đứng im lặng một lúc rồi đi sâu hơn mười bước vào tuyết và gật đầu với Vũ Chính. Không đợi Vũ Chính mở miệng, đồng nghiệp phía sau lập tức tiến lên đào.

Khuê Nghiêu đã một mình tìm thấy năm người mất tích trong danh sách khen thưởng, cô đã chứng tỏ khả năng của mình bằng những hành động thiết thực. Không đào một mét thì phải đào hai mét. Nếu không đào ở độ sâu hai mét thì đào ở độ cao ba mét. Không ai thắc mắc về phán đoán của cô, tất cả đều cố gắng hết sức.

Khó trách chó cảnh sát không tìm được, nó thực sự quá sâu.

Trước khi Đinh Đinh tỉnh dậy, mèo mẹ đã gửi mèo con của mình đến trường mẫu giáo của Đinh Đinh.

Mèo mẹ vỗ nhẹ cửa sổ, Khuê Nghiêu mở ra đám mèo con lập tức chen vào.

Mèo mẹ yên tâm rời đi, mèo con nhảy lên, chúng nghiến răng nghiến lợi cắn vào tai của Đinh Đinh.

Mèo mẹ lần lượt ném lũ mèo con lên tấm chăn bông của thị trấn. Đám mèo con lần lượt nhào vào mặt của Đinh Đinh, meo meo meo, hôn một cái, meo meo meo, tưng tưng tưng.

Đinh Đinh bị đánh thức bởi mèo và mèo con, cô bé không thể ngồi dậy được.

Khuê Nghiêu vén chăn lên, ngay lập tức những quả bóng tennis nhỏ mịn bay ra ngoài.

Đinh Đinh chăm chú nhìn chằm chằm vào mái tóc của mẹ, con bé mím môi rồi dang rộng vòng tay: “Mẹ, ôm con một cái.”

Khuê Nghiêu bế đứa bé cố gắng làm cho con bé vui vẻ.

Đinh Đinh ôm cổ mẹ, cô bé giữ chặt tóc trong đôi tay nhỏ bé của mình. Có rất nhiều sợi tóc bạc giữa những sợi tóc xanh.

“Con xin lỗi mẹ.” Nghẹn ngào: “Đinh Đinh lẽ ra không nên tìm việc cho mẹ làm.”

Khuê Nghiêu lo lắng lau nước mắt trên mặt đứa bé, cô không để ý đến lời dặn của Cửu Môi: “Mẹ, thích, việc, Đinh, Đinh, tìm, cho.”

“Tóc mẹ đã bạc rồi.”

"Do, thiếu, quỷ, khí."

Khuê Nghiêu hôn lên mặt, rồi lại hôn lên trán con bé.

Đinh Đinh kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng nép vào trong ngực mẹ, con bé đã ấp ủ rất lâu và cuối cũng cũng hạ quyết tâm.

“Mẹ phù thủy, mẹ ác ma đã trở về để bổ xung năng lượng, mẹ cũng nên về đi.”

"Khóc."

“Đinh Đinh không khóc.” Đinh Đinh bế chú mèo con lên và cho mẹ xem: “Đinh Đinh ngủ với chúng.”

Những đồ vật được mua sắm hàng ngày cần phải được bảo hành. Sau khi nhập vào cơ thể này Khuê Nghiêu đã tốn rất nhiều năng lượng rồi, cô cần phải có ma lực để duy trì cơ thể này mỗi ngày. Lúc tìm kiếm thi thể trong rừng cô đã dùng năng lượng của ma quỷ đi sâu vào trong lòng đất mười mét cho nên tóc cũng ngả bạc.

Khi mắt mẹ ngày càng trở nên mờ đi, Đinh Đinh Cũng nhận được một khoản tiền thưởng lớn từ chú cảnh sát, nó hơn 80.000 chiếc bánh rất nhiều.

“Mẹ dùng ma lực đổi lấy cái này cho nên Đinh Đinh nhất định sẽ giữ lại không cho mẹ nào khác tiêu hết.”

“Được!” Giọng Khuê Nghiêu lớn hơn bình thường.

Đinh Đinh mở cho mẹ một chiếc thẻ ngân hàng mà chỉ có con bé mới biết mật mã, sau đó lại mua thêm một chiếc túi, rồi bỏ thẻ và đất sét mà chỉ mẹ Địa quỷ mới dùng được vào đó.

Đinh Đinh ôm mặt mẹ rồi hôn lên đó: "Mẹ, mẹ có thể đi rồi. Đinh Đinh đang đợi mẹ địa quỷ quay trở về.”

Dấu vết ma lực cuối cùng còn sót lại cũng đã tiêu tán, Khuê Nghiêu cũng rời bỏ cơ thể này.

Đinh Đinh Nằm ở đầu giường chờ mẹ của Ác Thần tỉnh lại.

Mẹ ác thú tỉnh lại nhất định sẽ ~

Sẽ tìm một người mẹ tốt cho cô bé ~

Một giọng nói xuất hiện trong đầu Đinh Đinh: "Đinh Đinh, bé yêu, màu sắc yêu thích của con là gì?"

Mẹ phù thủy có màu đen~

Mẹ của hung thú có màu hồng~

Mẹ ác quỷ có màu đỏ ~

Mẹ của Quỷ Đất có màu xanh lá cây~

Cón thích tất cả các màu ~

Đinh Đinh không nói chuyện, nhưng Dạ Thủy đã nghe được giọng nói chân thành của Đinh Đinh cho nên lập tức biến ra một dải ánh sáng bảy màu xung quanh cô bé.

Ánh sáng trắng chưa kịp nhập vào cơ thể thì Đinh Đinh đã tỉnh lại, Dạ Thủy trợn trừng mắt.

“Mẹ ~" Giọng Đinh Đinh đầy ngạc nhiên.

Trong giấc mơ con bé nhìn thấy mẹ tà thần của mình ~