Chương 30: Mẹ địa quỷ

Thuần hóa tay chân là một quá trình vô cùng khó khăn và đau khổ.

Nỗ lực.

Thất bại.

Đinh Đinh chăm chú nhìn, dần dần xác nhận suy đoán của mình, cô bé kéo tay mẹ rồi nói: “Mẹ, anh chị ở đây đang nhảy điệu zombie.”

Sinh viên trường Nghệ thuật không nhịn được cười.

Sinh viên trường Kỹ thuật xây dựng chợt nảy ra ý tưởng, nhanh chóng gật đầu thừa nhận: "Đúng! Đó là điệu nhảy zombie vui vẻ!"

Con bé đâu làm gì sai? Con bé chỉ nói những gì mình nhìn thấy thôi. Khi trở về họ phải tìm hội sinh viên để thay đổi điệu nhảy máy móc thành điệu nhảy zombie! Nếu chỉ có vài người nhảy giỏi thì đó là biểu diễn thất bại. Còn nếu mọi người đều nhảy xấu thì đó chính là vũ đạo tự thiết kế! Mọi người đều nhảy điệu nhảy zombie! Số ít phải nghe theo số nhiều!

Sau 7 giờ tối, nhóm sinh viên dần dần di chuyển từ quầy bán món ăn chính sang quầy bán đồ nướng. Sau tám giờ chính là thế giới của các quầy bán đồ nướng.

Đinh Đinh đã hoàn thành mục tiêu nhỏ của mình là bán hai trăm chiếc bánh vào lúc ba giờ rưỡi chiều, cô bé đóng cửa hàng, sau đó dẫn mẹ đi mua đất sét màu và chuẩn bị thêm mười chiếc bánh rán cho mẹ ăn.

Đến gần trung tâm mua sắm, Khuê Nghiêu ôm Đinh Đinh trong tay và chăm chú theo dõi buổi biểu diễn trên sân khấu. Cô đã xem điệu nhảy zombie kỳ lạ ở quầy bánh rán, sau đó lại được xem ca hát và nhảy múa trên sân khấu, thật tuyệt vời!

Một cơn gió lạnh thổi mạnh, những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, người qua đường vội vã bước đi, chỉ có Khuê Nghiêu và Đinh Đinh đứng trước sân khấu để nghe anh hát, xem anh nhảy.

Anh đội mũ và đeo khẩu trang để không ai nhìn thấy mặt mình, mặc một chiếc áo khoác cotton phồng để không ai nhìn thấy dáng người mình. Anh chỉ dùng giọng hát và điệu nhảy để thu hút người qua đường.

Trời quá lạnh khiến người qua đường không muốn dừng lại xem.

Tông Mục hát năm bài. Đinh Đinh đã ngủ say trong lòng mẹ nhưng Khuê Nghiêu vẫn nghiêm túc lắng nghe.

Trời nhanh chóng tối đen, trên đường không có người qua lại, Tông Mục vẫn say sưa ca hát, Khuê Nghiêu yên lặng lắng nghe.

Tông Mục hát suốt ba tiếng đồng hồ, đã trút hết áp lực ra ngoài, sau đó anh ngồi trên sân khấu, đối mặt với Khuê Nghiêu.

Tông Mục kéo khẩu trang xuống, cười nói: “Cô có muốn chụp ảnh với xin chữ ký không?"

Khuê Nghiêu lắc đầu, hỏi: “Anh, không, hát, nữa, sao?”

Tông Mục: “Không hát nữa, giọng tôi không chịu nổi.”

Khuê Nghiêu không để ý đến anh nữa, đi lên chiếc xe ba bánh mà rời đi.

Người đại diện của Tông Mục nhìn xe bán bánh rán đã đi xa: “Bộ dáng lạnh lùng vô tình.”

Tông Mục: “Cô ấy không nhận ra tôi là Tông Mục à?”

Người đại diện: “Chắc cô ấy nghĩ cậu là hàng giả. Dù sao trong làng giải trí cũng có rất nhiều hàng giả chất lượng cao.”

Tông Mục: “Có khi nào cô ấy chỉ thích nghe tôi hát thôi không?”

Người đại diện: “Cậu không tự hiểu rõ về bản thân mình hay sao?”

Người đại diện đã trả một ngàn nhân dân tệ để thuê sân khấu trong trung tâm thương mại, họ không cần phải dọn dẹp gì mà chỉ mang theo cây đàn guitar và micro.

Tông Mục cõng cây đàn guitar ngồi vào xe: “Người fan này của tôi có đôi mắt xanh rất đẹp.”

Người đại diện khởi động xe và nói: "Xanh mơn mởn, cậu làm tôi nhớ đến một con sói."

Tông Mục: “Cô ấy có đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy, giọng nói cũng rất hay.”

Người quản lý quay lại nhìn anh: “Rung động?”

Tông Mục: "Nói nhảm gì vậy! Người ta đã có con rồi!"

Người đại diện: "Đừng nói với tôi là cậu không thấy cô ấy đang độc thân nhé."

Tông Mục: “Anh mịa nó muốn mai mối cho tôi đến phát điên rồi à Phí Mạt."

Người đại diện vô cảm nhìn anh: “Bọn họ đều cho rằng cậu với tôi là một cặp. Nếu cậu không tìm được bạn gái thì tôi không thể nào giải thích rõ được.”

Tông Mục: "Vậy thì anh đi tìm đi."

Người đại diện: "Tôi lại không có người fans thúc giục kết hôn. Còn con của nhóm fans đầu tiên của cậu đều đã biết chơi điện thoại di động hết rồi."

Tông Mục: “Chỉ cần không tìm bạn gái, tôi sẽ mãi mãi là một quý ông chững chạc và trong sạch thanh tao.”

Vẻ mặt người đại diện vô cảm lái xe.

Trong sạch thanh tao?

Quý ông chững chạc?

Ha hả.

Các vai mà Tống Mục diễn đều là những kẻ phản diện điên cuồng cố chấp!

Vì cái gì lại không có cô gái nào hẹn hò với anh?

Là bởi vì lúc nào anh cũng quá nhập tâm vào nhân vật đó, nên mới không ai dám hẹn hò với anh!

Khuê Nghiêu đang ôm con bé nấu ăn, mùi thơm của rau xào đã đánh thức Đinh Đinh dậy.

Đinh Đinh nhỏ hơn nhiều so với những đứa bé ba tuổi khác, Cửu Môi lo lắng ngọn lửa sinh mệnh của Đinh Đinh sẽ ngày càng suy yếu, lại lo lắng khung xương cực kỳ yếu ớt của Đinh Đinh. Trước khi rời đi, nó đã viết ra chế độ ăn uống mỗi bữa ăn dành cho Đinh Đinh. Cả Đinh Đinh và Khuê Nghiêu khi nấu ăn đều làm theo hướng dẫn một cách vô cùng tỉ mỉ.

Đinh Đinh rất cố gắng ăn và ăn rất nhiều.

Đinh Đinh là một cô bé có mẹ ~

Có mẹ thì Đinh Đinh chính là bảo bối ~

Đinh Đinh phải ăn ngon, ngủ ngon, giữ gìn sức khỏe và bình an ~

Khuê Nghiêu chỉ ra phía bên ngoài: “Chơi."

Đinh Đinh: “Tối nay mẹ có muốn đi ra ngoài chơi không?”

"Có."

Đinh Đinh lo lắng: “Nếu gặp phải người xấu thì mẹ sẽ làm gì?”

"Đánh!"

Sau khi nhìn thấy chiếc thau inox bị mẹ bóp méo rồi lại nắn trở lại hình dáng ban đầu, Đinh Đinh mới thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi ngủ còn nói với mẹ: “Mẹ đừng chạy quá xa, mặc quần áo dày một chút, đừng để bị lạnh, nhớ khóa cửa trước khi đi."

Đinh Đinh nằm trên giường nhìn mẹ đi, lúc mẹ đi rồi, Đinh Đinh không ngừng tự an ủi mình.

Đinh Đinh là một cô bé dũng cảm!

Đinh Đinh có thể ngủ một mình!

Ở đây không có zombie hay kẻ xấu ăn thịt trẻ em.

Đinh Đinh không sợ!

Đinh Đinh nhắm mắt lại rồi đột ngột mở ra, nhìn chằm chằm vào cửa sổ không chớp mắt.

Đinh Đinh hơi sợ.

Chỉ một chút thôi.

Đinh Đinh không buồn ngủ, Đinh Đinh có thể đợi mẹ về rồi mới đi ngủ.

Khuê Nghiêu ra cửa đi khoảng trăm mét, đứng trước đống cát lặng lẽ nhìn năm phút, sau đó quay người đi về nhà.

Đinh Đinh dụi dụi mắt, cô bé tưởng mình bị ảo giác, nhỏ giọng nói: "Mẹ?"

"Ừm."

Khuê Nghiêu lại thay chiếc áo len rộng có cổ rộng vào, thắt chặt dây lưng, sau đó nhét con bé vào trong áo len rồi bế trên tay.

Đinh Đinh mím môi mỉm cười, dụi mặt vào cổ mẹ ngáp một cái.

Khuê Nghiêu khoác lên mình một chiếc áo khoác bông dày và dài, che hết phần đầu con bé, chỉ để lại một khuôn mặt nhỏ trên cổ cô.

Trong vòng tay ấm áp của mẹ, Đinh Đinh chưa đầy ba phút đã chìm vào giấc ngủ.

Khi Đinh Đinh tỉnh dậy thì trời vẫn còn tối, trên đường không có người. Đinh Đinh trèo lên vai mẹ thì nhìn thấy một đống nắp cống dưới chân mẹ, cô bé giật mình đến mức chợt tỉnh táo hẳn ra.

Giọng nói nhỏ của Đinh Đinh đều run rẩy: “Mẹ, nắp cống từ đâu ra vậy?”

"Trộm."

Đinh Đinh sửng sốt, đồng tử run rẩy: "Mẹ! Trộm nắp cống là phạm pháp!"

Khuê Nghiêu bình tĩnh nói: “Bán.”

Đinh Đinh: "Mẹ, mẹ không thể bán nắp cống! Sẽ bị bắt!"

Khuê Nghiêu buồn rầu.

Đinh Đinh ôm mặt mẹ hôn ba cái: “Mẹ ngoan, trả lại nắp cống đi. Đinh Đinh sẽ mua bùn pha lê cho mẹ”

"Không, phải, trộm."

Đinh Đinh hít sâu một hơi, nhìn nắp cống bẩn thỉu trên mặt đất, rồi nhìn đôi bàn tay sạch sẽ của mẹ, sau đó cô bé lại bò vào vòng tay mẹ.

"Đen, ăn, đen"

Đinh Đinh lại thở phào nhẹ nhõm.