Chương 29: Mẹ địa quỷ

Khuê Nghiêu bước đến bồn rửa chén, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, để cho tà khí còn sót lại lộ ra ngoài giống như những người mẹ khác của con bé.

Mái tóc khô vàng do nhuộm lâu ngày dần chuyển màu như lá cây sau mưa, đôi mắt xỉn màu không có ánh sáng dần biến thành viên ngọc lục bảo sáng bóng và ẩm ướt, những chiếc móng tay dài đã từng nhéo đau Đinh Đinh cũng từ từ biến thành màu của táo xanh.

Khuê Nghiêu nhìn vào gương rồi hài lòng gật đầu.

Như vậy thì sẽ không dọa con bé sợ nữa.

"Đinh."

Đinh Đinh ngẩng đầu lên.

Người mẹ xấu xa sẽ không gọi mình là Đinh Đinh.

Cửa tủ mở ra, Đinh Đinh nhìn thấy mẹ địa quỷ xanh mượt mà.

Khuê Nghiêu bế cô bé ra ngoài, hôn lên vầng trán ướt đẫm của cô bé.

Com bé bị dọa sợ rồi, đổ rất nhiều mồ hôi.

Đinh Đinh ôm chặt cánh tay mẹ, khuôn mặt mềm mại ấn mạnh vào xương quai xanh của mẹ.

Khuê Nghiêu tắm cho con bé, lấy chiếc khăn lớn quấn người con bé thành một quả bóng nhỏ rồi ôm vào lòng.

"Mẹ ~"

"Ừm."

"Ôm ôm."

Khuê Nghiêu mở tủ quần áo lấy một bộ áo lông rộng rãi có cổ áo rộng mặc, nhét vạt áo vào quần, thắt dây lưng, làm xong lại ẵm con bé trần trụi từ trong chiếc khăn lớn ra nhét vào bên trong áo lông của cô, chỉ để lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn, để con bé dựa sát vào người cô.

Tất cả sương mù đều tan biến, Đinh Đinh phát ra tiếng cười giòn tan mà dựa vào mẹ.

Khuê Nghiêu bế theo con bé đi làm bữa sáng. Trong bữa ăn, Đinh Đinh vẫn nằm trong vòng tay mẹ, miệng mở to để mẹ đút ăn.

"Mẹ ~ ra ban công đi ~"

Khuê Nghiêu bước ra ban công, lập tức ngây người khi nhìn thấy cát và chiếc thau nhỏ trên ban công.

Con, bé, đã, chuẩn, bị, cho, cô!

A!

A, a!

A, a, a!

“Mẹ ~ Mẹ có thích Đinh Đinh không?”

"Thích!"

Cô, thích, con, bé!

Rất, thích, rất, thích!

“Mẹ thích cát hay thích Đinh Đinh hơn.” Đinh Đinh cười khúc khích.

Bây giờ Đinh Đinh là một đứa bé đầy mưu mô ~

Khuê Nghiêu kiên định nói: "Đinh Đinh!"

Cô, thích, Đinh, Đinh, nhất!

Lòng Đinh Đinh như nở hoa, cô bé vung vẩy đôi tay nhỏ nhắn và đôi chân ngắn ngủn của mình, quay người lại nằm trong vòng tay mẹ, cọ cọ cổ mẹ và hôn lên cằm mẹ.

"Mẹ thích gì thì cứ nói với con, con sẽ mua cho mẹ!"

"Được."

Có thêm gánh nặng phải nuôi mẹ, Đinh Đinh bò ra khỏi áo lông của mẹ, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi đưa mẹ đi bán bánh rán.

Mục tiêu hôm nay của cô bé là bán được hai trăm chiếc bánh rán!

Mua một ít đất sét màu cho mẹ!

"Quầy bánh rán của bé con đến rồi!"

Tin tức này đồng thời xuất hiện ở Trường Nghệ thuật và Trường Kỹ thuật Xây dựng, sinh viên hai trường chưa kịp ăn đã vây xung quanh quầy bánh rán.

Mỗi học sinh của trường Nghệ thuật đứng trước quầy chờ bánh rán đều sẽ từ cô bé mà học được vẻ đẹp của sự tự do và sự bừa bộn.

Các sinh viên trường Xây dựng đều khen ngợi Đinh Đinh một cách đầy hoa mỹ, còn mời Đinh Đinh tham gia cuộc thi nhảy giữa trường Xây dựng và trường Nghệ thuật vào tuần tới.

Sinh viên Kỹ thuật Xây dựng: "Đội chúng ta cùng nhau chiến đấu, dùng khí thế áp đảo bọn họ!"

Họ hô vang như thế, trong lòng lại cảm thấy tội lỗi.

Về vũ đạo, trường Nghệ thuật hơn họ rất nhiều. Thắng thì chính là kỳ tích. Còn thua thì là đúng như dự đoán. Bên thua có thể quyết định nội dung của trận đấu tiếp theo, họ đã suy nghĩ kỹ nội dung muốn thi đấu tiếp theo rồi, cứ thi đấu giải toán đi!

Để trường Nghệ thuật khóc trong phòng thi!

Một sinh viên kỹ thuật xây dựng đang nghe nhạc và luyện tập vài động tác trong khi chờ bánh rán rán xong. Đây là một hoạt động chung của các trường đại học, tất cả mọi người đều phải tham gia. Hắn chưa từng nhảy bao giờ, mỗi lần luyện tập hắn đều cảm thấy cơ thể không phải là của mình nữa.

Đinh Đinh đang nghỉ ngơi thì nhìn anh trai kì lạ này với vẻ mặt nghi ngờ.

Anh trai đang diễn vai zombie à?