Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y PhiPhong Kính cố tình thấp giọng nói, khi vào tai Giang Nhiễm thì biến thành trầm thấp gợi cảm.
Cô sờ lỗ tai nóng lên của mình, nghĩ thầm may mà Phong Kính không nhìn thấy.
[Giang Nhiễm]: Khụ, đúng rồi, anh thích con gái tóc dài hay tóc ngắn?
Cô đúng lúc thay đổi đề tài.
Quả nhiên Phong Kính cũng nói theo mạch suy nghĩ của cô: “Sao vậy?”
[Giang Nhiễm]: Đột nhiên em phát hiện tóc đã dài hơn, suy nghĩ xem hôm nay lúc ra ngoài nên tiện thể cắt bớt hay tiếp tục để dài.
[Phong Kính]: Em để tóc dài thì anh thích tóc dài, em cắt ngắn thì anh thích tóc ngắn (thẹn thùng).
[Giang Nhiễm]: … Không có nguyên tắc thế à?
[Phong Kính]: Đúng vậy (thẹn thùng).
Bỗng nhiên Tần Phàm như nhận ra cái gì, nhìn lướt qua phía anh: “Cậu nhắn tin với ai đấy?”
Phong Kính bình tĩnh nói: “Mẹ tôi.”
Tần Phàm: “…”
Nhắn tin với mẹ cậu mà cần… e thẹn như vậy?
Anh ta hơi híp mắt.
Michelle cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, ồ, cuối cùng giám đốc Tần cũng phát hiện rồi sao?
Điện thoại trong tay Phong Kính lại rung lên, ánh mắt Tần Phàm lướt qua đỉnh đầu anh.
[Giang Nhiễm]: À quên nói với anh, em hẹn Nghiêm Hoan Hoan buổi chiều đi xem phim, phim hoạt hình Disney mới đấy, nghe nói rất hay.
Phong Kính: “…”
Anh ghét Disney!
Nhưng nếu Giang Nhiễm đã tạm biệt anh thì anh cũng tiện tay tắt điện thoại, thản nhiên nhìn lại Tần Phàm: “Nghi thức khởi động máy ngày mai anh muốn đi à?”
“Đương nhiên phải đi.” Tần Phàm hơi nhướng mày, anh ta muốn nhìn xem Phong Kính đang giở trò gì, “Nhân lúc trước khi quay phim, cậu lại tới chỗ bác sĩ Trương một lần đi.”
Phong Kính: “…”
Khi anh và bác sĩ Trương nói chuyện phiếm vui vẻ thì Giang Nhiễm và Nghiêm Hoan Hoan đang xem phim. Từ rạp chiếu phim đi ra, túi bắp rang lớn hai người mua vẫn chưa ăn hết, Giang Nhiễm cảm thấy ném đi thì tiếc nên định mang về nhà tiếp tục ăn.
“Buổi tối tớ đi sang chỗ mẹ tớ ăn cơm nên không thể ăn bên ngoài với cậu được.”
Mặc dù trong lòng Nghiêm Hoan Hoan không quá vui vẻ nhưng người ta về nhà ăn cơm, cô ấy cũng không có lý do gì ngăn cản: “Đi đi, một mình tớ đi ăn một bữa tiệc lớn, hừ!”
“Vậy tớ đi đây.” Giang Nhiễm ôm cô ấy, phóng khoáng xoay người rời đi.
Nghiêm Hoan Hoan: “…”
Cái gọi là tình cảm hoa nhựa của chị em chính là thế này đây! Bạn trai cũng chưa có đã có thể không chút do dự bỏ rơi cô, chờ có bạn trai mà xem, còn phải nói!
Nhưng cô ấy lại nghĩ, Giang Nhiễm còn trạch nữ hơn cả cô, sao có thể có bạn trai trước cô được chứ?
Nghĩ như vậy nên cô yên tâm một mình đi ăn bữa tiệc lớn.
Lúc Giang Nhiễm về đến nhà thì mẹ cô cũng vừa lúc nấu xong cơm, bố Giang thấy cô cầm một túi bắp rang về, không nhịn được bắt đầu thở dài: “Rạp chiếu phim kiểu này kiếm tiền dễ thật đấy, cho các con một túi bắp rang bơ là lừa được các con một lúc mấy chục đồng để xem phim rồi.”
Giang Nhiễm: “…”
Không bố ơi, bắp răng bơ này còn phải dùng tiền khác để mua.
Cô suy nghĩ, quyết định không giải thích cho bố.
Ăn cơm tối xong, mẹ Giang Nhiễm rửa bát, Giang Nhiễm lo lắng Nhị Hoàng một mình buồn tẻ ở nhà, kết quả bị mẹ cô lôi kéo, bắt đầu nói với cô về anh chàng do đồng nghiệp ở đơn vị bọn họ giới thiệu: “Điều kiện của cậu kia không tồi, công tác ở đơn vị cơ quan, còn có một căn hộ.”
“…” Giang Nhiễm nghẹn lời một lúc, nói với mẹ cô, “Mẹ à, sau này đừng để đồng nghiệp của mẹ giới thiệu bạn trai cho con nữa, con có bạn trai rồi.”
Mẹ Giang rõ ràng không tin lời cô: “Ồ, con có bạn trai lúc nào thế, sao mẹ chưa từng nghe con nói bao giờ?”
“Không phải con đang nói với mẹ đây rồi ạ?”
“Vậy bạn trai con là ai, ở đâu, làm công việc gì? Bao giờ mang về nhà ra mắt?”
“Ừm… công việc bạn trai con khá bận, nhưng con có ảnh chụp anh ấy, anh ấy rất đẹp trai!” Giang Nhiễm nói rồi lấy điện thoại mình ra, đưa cho mẹ cô xem, “Mẹ xem, chính là anh ấy.”
Mẹ Giang lấy điện thoại qua nhìn, “à” một tiếng: “Đừng tưởng mẹ không biết, đây không phải là ngôi sao nổi tiếng tên Phong Kính đấy à?”
Giang Nhiễm: “…”
Hỏng rồi, mẹ cô còn biết cả Phong Kính á? Cô cảm thấy mình phải đánh giá lại mức độ nổi tiếng của Phong Kính một lần nữa.
“Cậu này rất đẹp trai, quảng cáo của cậu ấy mỗi ngày đều chiếu trên TV đấy.” Mẹ Giang nói, nghiêng đầu lườm Giang Nhiễm một cái, “Mấy đứa con gái nhỏ các con, suốt ngày không đi tìm bạn trai mà lại toàn gọi ngôi sao nổi tiếng là chồng. Lần trước con gái nhà chú Lưu đưa ảnh Mạnh Hành Xuyên cho mẹ nó xem, nói đó là chồng tương lai của nó, mẹ nó tin là thật. Con cho rằng mẹ cũng dễ bị lừa thế à?”
Giang Nhiễm: “…”
Không đâu mẹ, của con là thật, nhưng nói ra cũng không ai tin thôi.
“Nhưng con chó cậu ấy ôm, sao thấy giống Nhị Hoàng nhà con thế?” Mẹ Giang nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm.
Giang Nhiễm sợ mẹ cô nhìn ra cái gì, vội cầm điện thoại về: “Mẹ cũng nói mà, chúng con vẫn chỉ là mấy cô gái nhỏ tuổi, mà đã nhỏ tuổi thì vội vã tìm bạn trai như vậy làm gì chứ, con về trước đây.”
Cô lấy túi mình đặt trên sofa, tựa như mây khói nhẹ nhàng chuồn ra ngoài. Mẹ Giang còn nói sau lưng cô: “Được được, con có bản lĩnh thì cứ làm cô gái nhỏ cả đời đi, cả đời đừng tìm bạn trai!”
Giang Nhiễm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ không nghe thấy.
Sau khi về, Nhị Hoàng nhiệt liệt hoan nghênh cô. Cô ôm Nhị Hoàng ngồi trên sofa, soạn tin nhắn gửi Phong Kính:
“Hôm nay mẹ em giới thiệu bạn trai cho em 0.0.”Sau khi gõ xong, cô nhìn những chữ này ngẩn ngơ một lát, lại xóa nó đi.
[Giang Nhiễm]: Ngày mai cố lên nhé, chúc ngủ ngon! <(^o^)/>
[Phong Kính]: Anh không tin em ngủ sớm như vậy đấy (ngoáy mũi).
[Phong Kính]: Ngủ ngon (bắn tim).
Giang Nhiễm bật cười, đứng dậy đi rửa mặt.
10 giờ sáng ngày hôm sau, đoàn phim “Bí mật” tổ chức nghi thức khởi động máy, tác giả nguyên tác kiêm biên kịch Hạnh Tâm cũng xuất hiện đúng giờ tại hiện trường.
Phong Kính vào giới cũng đã vài năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Vu Dao, cô ấy mặc áo da màu đen, phía dưới mặc váy dài màu bạc xếp ly, buộc tóc đuôi ngựa để lộ vầng trán trơn bóng.
“Cảm giác người thật của Vu Dao với ảnh đăng trên Weibo không hề giống nhau đâu.” Michelle cũng là lần đầu tiên thấy Vu Dao, không nhịn được nói nhỏ bên cạnh Phong Kính. Tần Phàm nghe xong cười nhạt, nói: “Giới giải trí chú trọng định hướng hình tượng, cậu cho rằng ai cũng giống ảnh đế Phong của chúng ta trong ngoài như một à?”
Lông mày Phong Kính giật giật: “Sao tôi lại cảm thấy những lời này của anh như thể đang châm chọc tôi thế?” Lúc vừa vào công ty, công ty cũng vì anh mà “định hướng” vài phong cách, nhưng cuối cùng anh không chọn một cái nào.
Anh không muốn đã diễn ở trong phim lại còn phải diễn ngoài đời.
Về phương diện này công ty có phê bình kín đáo, nhưng dưới sự kiên quyết của anh, cuối cùng cũng từ bỏ.
Tần Phàm nhếch miệng nói: “Tôi nói thế đấy.”
“Ha ha.” Phong Kính không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
Vu Dao đi cùng với người đại diện chủ động tới đây chào hỏi Phong Kính, giá trị con người Phong Kính hiện tại là một đường lên cao, đạo diễn cũng khá khách khí với anh. Cũng may con người Phong Kính cũng không kiêu căng, nổi tiếng lại tính tình tốt, mấy người nói chuyện cũng được coi như vui vẻ.
Bởi vì anh và Vu Dao là nam nữ chính của bộ phim lần này nên đạo diễn cũng để bọn họ giao tiếp qua lại với nhau nhiều hơn trước khi chính thức quay phim, để bồi dưỡng sự ăn ý.
Không nghĩ tới lần giao tiếp này lại giao tiếp luôn đến hot search.
Không giống với hot search lần trước khi công bố tạo hình, lần này hot search là “Nam nữ chính có hành động thân mật”, rất rõ ràng mang tiết tấu tạo CP.
Khi Tần Phàm nhìn thấy tin tức này thì sắc mặt không được tốt lắm, tuy thủ đoạn này trước kia anh ta cũng dùng không ít nhưng đều là anh ta dùng với người khác, bây giờ có người cũng thuận gió đáp trả lại anh ta, đó là hai việc khác nhau.
Ngay cả trợ lý nhỏ như Michelle cũng nhìn ra manh mối: “Có phải là mấy mánh khóe của công ty Vu Dao không?”
Độ nổi tiếng hiện tại của Vu Dao tuy nói cũng không tệ nhưng chắc chắn kém Phong Kính, hơn nữa trong giới giải trí thì số lượng fan của ngôi sao nam luôn nhiều hơn ngôi sao nữ.
Tần Phàm cúp điện thoại trong tay, nói với bọn họ: “Người đại diện của Vu Dao gọi điện thoại cho tôi, nói muốn trong giai đoạn quay phim tạo CP cho cậu và Vu Dao, đương nhiên bọn họ cũng đưa ra điều kiện, bên đó có tài nguyên gì cũng sẽ đi kèm với cậu, cùng nhau có lợi.”
Phong Kính nở nụ cười, hỏi anh ta: “Bên đối phương có ý gì?”
“Đương nhiên bọn họ vui vẻ, các cậu càng nổi thì bọn họ càng vui vẻ.”
“Tôi không đồng ý.” Phong Kính không có kiên nhẫn, “Anh biết tôi không thích kiểu lăng xê trói buộc này.”
Hai ngón trỏ Tần Phàm gõ vào nhau, thật ra Vu Dao cũng không tệ lắm, lại có rất nhiều không gian để phất lên, mặc dù hiện tại các phương diện của cô ấy hơi kém Phong Kính, nhìn như bọn họ có vẻ chịu thiệt nhưng nói không chừng sau này cô ấy sẽ một bước lên trời. Lần mua bán này vốn dĩ cũng có lời, nhưng lại sai ở chỗ bọn họ hành động trước báo cáo sau.
Tần Phàm ghét nhất là bị người khác xỏ mũi dắt đi, nếu hôm nay trước khi lên hot search, bọn họ nói qua với anh ta thì anh ta sẽ không phản cảm như vậy.
“Được rồi, tôi hiểu ý của cậu, tôi sẽ từ chối bên kia.”
“Ừ, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước.”
Tần Phàm gật đầu: “Sáng mai chúng ta gặp nhau ở phim trường.”
Phong Kính đáp lại, tỏ vẻ đã biết. Trên xe Michelle, anh ngồi vào chỗ phía sau gửi tin nhắn cho Giang Nhiễm.
[Phong Kính]: Chuyện hot search đã được giải quyết, em đừng lo (đáng yêu).
Tuy Giang Nhiễm chưa hỏi gì, thậm chí có khi cô cũng chưa nhìn thấy hot search nhưng anh vẫn sợ Giang Nhiễm sẽ hiểu lầm.
Giang Nhiễm đúng là đã hoàn toàn bỏ lỡ hot search lần này thật, cô lên Weibo xem xong tin tức liên quan đến lễ khởi động máy thì tắt luôn Weibo rồi làm việc của mình, đối với hot search sau đó cô hoàn toàn không biết gì cả.
Khi nhận được tin nhắn của Phong Kính, cô nghi ngờ lên Weibo nhìn một lượt, Phong Kính nói hot search gì nhỉ? Khoai lang nướng thay đổi thời tiết??? Con cua tiến bộ nhất?
[Giang Nhiễm]: (⊙o⊙) Hot search gì ạ? Con cua á?
[Phong Kính]: Con cua làm sao?
[Giang Nhiễm]: Trong siêu thị có một con cua bò từ tủ đông 18.8 sang tủ đông 28.8.
[Phong Kính]: … (che mặt)
[Phong Kính]: Trước đó công ty Vu Dao đưa anh và Vu Dao lên hot search, muốn tạo CP, người đại diện của anh đã từ chồi rồi.
[Giang Nhiễm]: Ồ! Khó trách bây giờ không tìm thấy nữa!
[Phong Kính]: … Sao em có vẻ tiếc nuối thế? (che mặt)
[Giang Nhiễm]: Không có không có (vừa cười vừa khóc) Hôm nay thuận lợi không anh?
[Phong Kính]: Ừm, cũng không tệ lắm, được gặp Hạnh Tâm, nói chuyện với anh ta một lúc.
[Giang Nhiễm]:!!! Hâm mộ anh! Em cũng là độc giả của thầy Hạnh Tâm!
[Giang Nhiễm]: Em đã từng nói với anh thầy Hạnh Tâm là chồng đàn chị của em chưa?
[Phong Kính]:?? Cái này anh đúng là không biết thật, là biên tập của anh ta à?
[Giang Nhiễm]: Đúng ạ, cũng là biên tập của em, rất nhiều công việc của em đều do chị ấy giới thiệu cho, đàn chị đối xử với em siêu tốt luôn.
[Phong Kính]: Thế à, vậy anh càng phải cố gắng đóng phim thật tốt để báo đáp người ta.
Giang Nhiễm: “…”
Lời này nói thật sự khiến người ta quá ngượng ngùng.