Ngày thứ hai, Nhạn Tuyết ra ngoài như thường lệ, đến trấn nhỏ lấy rượu cho Thẩm Truy Phong.
Vừa mới đến trấn, đã có tiếng bàn luận không ngớt bên tai.
“Biết chuyện gì chưa? Hoàng Tứ bị Diễm Huyết Tội Nhân gϊếŧ!”
“Nhưng không phải Diễm Huyết Tội Nhân đã chết nhiều năm về trước sao? Còn bị Hoàng triều Thiên môn, thần quân địa phủ với Huyền Minh võ lâm cùng nhau gϊếŧ mà.”
“Shh, nhỏ giọng thôi, nói không chừng Diễm Huyết Tội Nhân còn chưa chết đâu. Dù sao tên du côn Hoàng Tứ kia chết cũng đáng, trước kia không ai dám vì Hoàng tịch chúng ta mà ra mặt, Diễm Huyết Tội Nhân lại xuất hiện, vậy có người ra tay giúp chúng ta rồi!”
“Thật không vậy? Nhưng mà tại sao Diễm Huyết Tội Nhân có thể chết đi sống lại được?”
“Cái này…… cái này thì không biết….. dù sao đám du côn đi cùng Hoàng Tứ kia gần đây cũng thu liễm lại rồi, haha, chắc là vì sợ bị Diễm Huyết Tội Nhân băm thây nên rén rồi đó!”
Giữa những tiếng bàn tán, Nhạn Tuyết thần sắc như thường, nhưng lại lắng nghe từng lời bàn luận xung quanh.
Nghe được đám du côn đó gần đây đã thu liễm lại rất nhiều, không còn khi dễ dân thường nữa, Nhạn Tuyết thở dài trong lòng: “Việc ta làm là đúng, việc ta làm… không sai”
Đi vào quán rượu của Hắc đại nương, Nhạn Tuyết đưa bầu rượu, niềm nở nói: “Như thường lệ là được”
Hoắc đại nương đột nhiên kéo hắn vào quán rượu, thò đầu nhìn trái nhìn phải, sau đó vẻ mặt sốt ruột nói: “Đứa nhỏ này sao ngươi lại chạy ra ngoài? Gần đây rất hỗn loạn, ngươi phải ở bên cạnh sư phụ ngươi, đừng có chạy lung tung!”
Lòng Nhạn Tuyết trùng xuống, hỏi: “……. Cái gì hỗn loạn?”
Không phải nói rằng đám du côn đều thu liễm, không dám làm điều ác nữa sao?
Hoắc đại nương ngẩn đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “aiz, dạo này rất nhiều người thăm dò ngươi…..Không, là thăm dò sư phụ ngươi! Hai người cần phải cẩn thận chút!”
“Thăm dò sư phụ ta?” Vẻ mặt Nhạn Tuyết lập tức trở nên nghiêm trọng, “Là người nào? Đại nương người có biết không?”
“Cái này thì không biết, chắc là người Huyền Minh võ lâm đó, dù sao những người đó cũngkhông giống chúng ta.” Hoắc đại nương lo lắng sốt ruột nói, “Bọn họ tên nào nhìn cũng hung á, hay là, ngươi với sư phụ đến nơi khác trốn mấy bữa đi?”
“Ừm, đa tạ đại nương.”
Nhận được bầu rượu, Nhạn Tuyết vội vàng sải bước về nhà.
Lời Hoắc đại nương nói hẳn là người Huyền Minh võ lâm phái đến để điều tra về cái chết của tên đầu sẹo Hoàng Tứ.
Sau khi bị Thẩm Truy Phong đuổi đi lần trước, những người nãy có lẽ vẫn chưa từ bỏ, đi nghe ngóng về Thẩm Truy Phong khắp nơi, lẽ nào muốn đem sư phụ xử như Diễm Huyết Tội Nhân?
Nhạn Tuyết càng nghĩ sắc mặt càng tái, hắn cắn môi.
“Là ta không tốt, là ta…. Gây rắc rối cho sư phụ!”
Nhạn Tuyết trong lòng sốt ruột, bước đi dưới chân càng đạp càng nhanh, dáng người càng lúc càng nhẹ tênh.
Hắn không kịp lội sang sông, trực tiếp bay đến bụi lao, chân đạp cỏ lau, như sao băng mà hướng Tại Thủy Nhất Phương bay đi.
Khi gần đến cửa nhà, Nhạn Tuyết từ xa nhìn thấy Tại Thủy Nhất Phương bị tầng tầng lớp lớp người vây quanh, sắc mặt những người này đều không tốt, mặt nào cũng cực kì nghiêm trọng.
Tất cả đều không phải là người quen, Nhạn Tuyết trong lòng trầm xuống.
Xem ra Huyền Minh võ lâm mặt khác đã phái thêm người tới bao vây thầy trò bọn họ.
Chỉ là trong Tại Thủy Nhất Phương, cũng không có bóng dáng Thẩm Truy Phong.
Nhạn Tuyết rốt cuộc yên tâm một chút: “cũng may, không biết sư phụ lại đến nơi nào uống rượu rồi.”
Hắn đi đến cửa, nhẹ giọng nói: “Các vị đứng ở cửa nhà ta, là có việc gì sao?”
Tên đi đầu ngồi trên ghế gỗ treong viện, nhìn Nhạn Tuyết từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá vài lận, sau đó hỏi: “Ngươi tên Nhạn Tuyết?”
Nhạn Tuyết: “Các ngươi không xác nhận với nhau sao? Đều muốn đến hỏi tên của ta.”
Xem ra võ lâm Huyền Minh này tin tức cũng không được thông suốt lắm, giữa người mình với người mình cũng không giao lưu, đến mỗi cái tên cũng phải xác nhận nhiều lần.
Người dẫn đầu chỉ nói hai chữ: “Nộp đao.”
Nhạn Tuyết nhíu mày một chút, mới nhớ đến lúc trước Thẩm Truy Phong có nói cho người Huyền Minh biết nhà mình dùng đao, thế nên người trước mặt này mới bảo hắn đưa đao.
Nhạn Tuyết lắc đầu.
Tên cầm đầu hỏi: “Vì sao không đưa?”
Nhạn Tuyết: “Vì sao phải đưa?”
Người dẫn đầu cười lạnh: “Không đem đao ra, hậu quả ngươi không gánh nổi.”
“Đánh cược một lần”
Tên cầm đầu hướng về phía sau gật đầu, kêu lên: “Hận Ca, ngươi tới đọ sức với hắn một chút.”
Lập tức, một thiếu niên mặc thanh bào bước ra.
Thiếu niên này tên là Thường Hận Xa, hắn trừng mắt nhìn Nhạn Tuyết, đôi mắt như hận đến rỉ máu.
…… Giữa họ có thù lớn như vậy sao?
Nhạn Tuyết cảm thấy khó hiểu.
Thường Hận Ca để ngang thanh đao, kêu lên: “Ngươi không xuất đao, được! Lỡ như bị gϊếŧ chết, đừng có trách ta!”
Đột nhiên, trên người Thường Hận Ca bộc phát ra một trận uy năng dữ dội, làm cho một mảng cát bay đá chạy.
Trên đao hắn tựa như có một tầng khí lực cương mãnh bá đạo quấn quanh .
“HA!” Sau khi hét lớp một tiếng, Thường hận ca giơ đao lên, bay thẳng đến bổ vào đầu Nhạn Tuyết, làm như muốn trực tiếp chặt đi đầu hắn
Nhạn Tuyết trong lòng sửng sốt: vừa ra tay đã dùng sát chiêu?
Nhạn Tuyết một thân tránh né, đao của Thường Hận Ca chẻ đôi biển nhà Tại Thủy Nhất Phương.
“Còn không ra tay? Vậy ngươi đi chết đi!”
Thường Hận Ca nổi giận gầm lên một tiếng, những đao tiếp theo là một loạt sát chiêu.
Nhạn Tuyết trước giờ cư xử điềm tĩnh, lúc này cũng bị thái độ của đối phương kích động một chút.
Ngay khi đao của Hận Ca vừa đánh xuống, Nhạn Tuyết xoay người một cái, chân đạp đao Thường Hận Ca, lại dùng thêm lực, đem đao giẫm xuống đất, xoay người nhấc chân tung cước.
Thường Hận Ca bị đá vào ngực, lui ra về sau vài bước, buông lỏng tay, đao rơi ra khỏi tay .
Còn Nhạn Tuyết quay người lại, dùng chân hung hăng dẫm đao của Thường Hận Ca xuống đất, bản thân lại nhẹ nhàng mà đứng trên cán đao, trên cao cúi xuống nhìn Thường Hận Ca, gật đầu nói: “…..Nhường rồi”.
Nhạn Tuyết thắng một cách bất ngờ, thắng một cách nhẹ nhàng.
Hắn thắng như vậy, đám người xung quanh liền kịch liệt phát ra âm thanh bàn tán.
Nhạn Tuyết cảm thấy hoang mang.
Thường Hận Ca dường như bị tiếng bàn tán này chọc giận, hắn hô to một tiếng, lấy khí ngưng hình, trong nháy mắt ném ra vô số phi đao, phi đao tản ra khói màu xanh tím, nhìn là biết có kịch độc.
Đao đao lấy mạng, đao đao khóa hồn.
Nhạn Tuyết lập tức xoay người, đem đại đao dưới chân đá trở về, va chạm lẫn nhau với phi đao trước mắt, uy năng cường đại này chấn động cả tòa tiểu viện, đồ đạc trong phòng bị rung chuyển lần lượt rơi xuống.
Nhạn Tuyết thấy gia cụ sư phụ làm đều rơi xuống đất, trong lòng không vui, lạnh lùng nói: “Vậy ra, Chư vị đến để gϊếŧ ta sao? Nếu như thế, thứ cho Nhạn Tuyết phải phản kích”
Hắn đưa tay ra sau áo choàng cầm lấy Diễm Huyết kiếm bên hông.
Nhạn Tuyết vừa nắm lấy Diễm Huyết kiếm trong nháy mắt, mây đen vô biên che lấp ánh nắng.
Mặt đất nổi lên gió cát dày đến nổi không ai mở được mắt.
Mà tiếng quạ đen kêu liên tục hết đợt này đến đợt khác, nghe như chuông tang từ địa ngục.
Ai nấy đều kinh ngạc trước tình hình như vậy.
Còn tên dẫn đầu bất giác đứng lên.
Hắn phát hiện thiếu niên trước mặt tên Nhạn Tuyết này khí tức lịch thiệp xa cách vốn có trên người đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sát ý đằng đằng phun ra.
Sát khí này tràn ngập đến mức cả bầu trời cũng sắp trở thành màu máu.
Thiếu niên này…. Thế mà ngay khi cầm vũ khí lại thay đổi khí thế trong nháy mắt , thậm chí tính tình dường như cũng trải qua sự thay đổi vi diệu?
Nhạn Tuyết ngẩn đầu, tóc con trên trán bị gió thổi đến bay múa điên cuồng, còn cặp mắt kia vậy mà lại đỏ như máu!
Giống như một con rắn!
Người dẫn đầu một tiếng kinh ngạc, cảm thán: “Ngươi vậy mà…..”
Kể từ ngày Nhạn Tuyết bắt đầu tu tập Diễm Huyết kiếm, hắn tựa như bị ràng buộc với Diễm Huyết kiếm.
Vào thời khắc hắn cầm lấy kiếm, thiên địa đều sẽ vì vậy biến sắc.
Vào thời điểm hắn múa may Diễm Huyết kiếm, trong lòng luôn có một loại cảm giác: Bản thân không còn là chính mình, mà là tuân theo chí hướng Diễm Huyết Tội Nhân, một bóng dáng dưới lớp mặt nạ.
Nhạn Tuyết ngày thường nhẫn nhịn, không có nghĩa hắn không biết nóng nảy, huống chi sư phụ cũng từng nói, không thể một mực nhượng bộ, một khi đã chịu công kích, cũng cần phải phản kháng.
Lúc này, tay cầm kiếm, hắn cảm giác muốn cùng Diễm Huyết kiếm hợp thành một thể.
Diễm Huyết kiếm vung ra không còn là vũ khí băng lãnh nữa, mà là một phần thân thể hắn.
Mặt trời lặn đỏ như máu đem Tại Thủy Nhất Phương chìm trong một tầng huyết sắc tàn ảnh.
Đám người trong viện thấy thế, lần lượt rút đao phòng thủ, không khí nhất thời giương cung bạt kiếm.
Một tên trong đó hô lớn: “Ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, lệ khí đã nặng như thế, không có ai nuôi dạy sao? Hay phải nói người giáo dưỡng ngươi cũng phóng túng như vậy?!”
Lời này vừa nói ra, vừa vặn chọc trúng điểm mấu chốt của Nhạn Tuyết .
Hai mắt đỏ tươi của hắn nhìn về phía người tới, lông mày nhíu lại, hắn từng chữ từng chữ nói: “Ta hận nhất đời này…… là có người công kích sư phụ ta…….”
Mỗi một chữ hắn nói ra, lệ khí trên Diễm Huyết kiếm liền tăng thêm một phần, ở trong mắt người khác, trong tay thiếu niên nãy không còn là kiếm, mà là một con cự mãng bạc có thể cắn nuốt nhật nguyệt tinh thần!
Cuồng phong gào thét, đám người bị cổ lệ khí này thổi quét không ngừng lui về phía sau, sát ý ngập tràn trong không khí khiến người ta phải run sợ.
Người dẫn đầu lẩm bẩm một mình: “Thằng nhóc này, chỉ cần nắm trụ binh khí, khí thế liền thay đổi toàn bộ, chẵng lẽ hắn chính là…..người lệnh chủ chọn để bồi dưỡng sao?”
Vào thời khắc nguy cấp này, Nhạn Tuyết cảm thấy sát ý phun trào từ nội tâm chính mình đã không ức chế được nữa, tựa như lúc hắn kết liễu tên đầu sẹo Hoàng Tứ ngày đó.
Chỉ khi cả người Hoàng Tứ đầy những lỗ thủng máu ngã xuống, nội tâm hắn mới cảm thấy một tia khuây khỏa.
Nhưng loại cảm giác mất khống chế này khiến nhân tâm hoảng, hắn không thể sa vào lúc này.
Nhạn Tuyết cố kìm nén sát ý trong lòng, cố gắng chấn tĩnh bản thân.
Thường Hận Ca hồi phục lại tinh thần, lần nữa khıêυ khí©h: “Ngươi cảm thấy bản thân rất lợi hại sao? Bày ra tư thế như thế, là muốn hù dọa ai hả?!”
Nhạn Tuyết hít thở thật sâu, tay cầm kiếm bắt đầu không khống chế được mà run rẩy.
Đúng lúc này--------
Tiếng kêu vui tai của một chú chim nhỏ vang lên, âm thanh này hình như không hợp hoàn cảnh lắm.
Chỉ thấy một con chim nhỏ xông vào chiến trường, ở trong không trung lượn hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng nhanh nhẹn đáp xuống đỉnh đầu Nhạn Tuyết.
Nó phụng phịu thân hình mập mạp, đem chiếc lá phong ngậm trong miệng nhẹ nhàng đặt ở trên tóc Nhạn Tuyết, coi bộ rất muốn xây tổ tại đó.
Trong chớp mắt, sát ý trong nội tâm không khống chế được của Nhạn Tuyết đột nhiên tiêu tán, hắn có chút mờ mịt, lại có chút tò mò.
Chú chim nhỏ kia ríu rít kêu to, hình như lệ khí trên Diễm Huyết kiếm làm có cảm thấy rất không thoải mái.
Nhạn Tuyết sửng sốt, đem Diễm Huyết kiếm cắm trở vè sau lưng, giấu vào trong áo choàng.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng đem chú chim nhỏ trên đầu xuống, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay.
Chim nhỏ cả người lông xù xù, trắng tuyết đáng yêu, bị người nắm cũng không sợ hãi, ngược lại còn thân mật cọ cọ đầu qua lại trên ngón tay Nhạn Tuyết.
Xa xa còn có người đạp ca* mà đến, tiếng hát dũng cảm tiêu sái cùng tiếng kêu ríu rít của chim nhỏ thế mà lại trở thành một bản xong ca không hề xung đột.
* Đạp ca: vừa múa vừa hát.
Tiếng hát này khiến trong lòng đám người ở đây kích động thành một mảnh gợn sóng.
Bầu không khí nhất thời khó xử.
“Sư, sư phụ……” Nhạn Tuyết nhẹ giọng nói.
Thẩm Truy Phong đã trở lại.