Chương 3: Thẩm Truy Phong

Lý Triều vừa bị hỏi như vậy, như là nghẹn lại, nhất thời không đáp được.

Thẩm Truy Phong tâm tình rất tốt: “Nếu không phải người quen, vậy mời rời đi cho”.

Trong miệng hắn rõ ràng nói là “mời”, nhưng không hiểu sao, Lý Triều luôn cảm thấy mình nghe được là “lăn”.

Tên hắc y nhân gãy kiếm kia phẫn nộ rống to: “Ngươi làm gãy kiếm của ta, còn dám càn rỡ như thế?”

“Ta sao?” Thẩm Truy Phong hơi mỉm người, “ Tại sao lại là ta?”

“Ngươi nhìn đi! Chẳng lẽ không phải ngươi dùng đá đánh gãy kiếm gia truyền của ta sao?!” Hắc y nhân giơ đá vụn nhặt dưới đất lên chất vấn nói.

“Oa, trước tiên đừng nói có phải ta làm hay không. Chỉ là một viên đá cũng có thể đánh gãy kiếm gia truyền của huynh đài, có thể thấy được chất lượng thanh kiếm gia truyền của huynh đài thực sự đáng lo ngại, nếu huynh không ngại, ta có biết một vị chú kiếm sư, đảm bảo hắn làm kiếm sẽ không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, càng không bị đá dễ dàng làm gãy, hay là ta giới thiệu cho huynh nhé?”

“Ngươi…..!”

Hắc y nhân khó thở, lại cũng không có cách phản bác, hắn cẩn thận quan sát đôi thầy trò trước mặt này, thật sự không có cách nào xác định được tu vi nội công hai người đến đâu.

Hoặc là quá thấp, căn bản nhìn không ra, hoặc chính là…..

Hắc y nhân nhặt kiếm lên, âm thầm kéo Lý Triều về phía sau.

Thẩm Truy Phong khóe miệng còn mang theo ý cười, nhưng mắt lại không có chút ý cười nào: “Các vị còn có việc gì sao? Không phải muốn ở lại dùng bữa chứ?”

Hắn vừa nói ra câu đó, đám người Lý Triều xấu hổ không thôi.

Lý Triều có thể thấy rõ ràng đôi thầy trò này không coi ai ra gì và tự biên tự diễn như thế nào, hắn ảm đạm trả lời: “Nếu ngươi là sư phụ hắn, ngươi có biết hắn đã làm gì không?”

Thẩm Truy Phong tùy ý nói: “Hắn thích làm cái gì thì làm cái đó.”

“Đêm qua nơi này có một người chết, tử trạng đáng sợ, toàn thân đều bị kiếm đâm thành những lỗ máu, thật sự không liên quan đến đồ đệ ngươi sao? Hắn không phải biết võ sao?”

“Ồ, nhưng mà nhà chúng ta dùng đao.” Thẩm Truy Phong dùng ngón tay chỉ.

Theo ngón tay Thẩm Truy Phong, Lý Triều nhìn thấy trên giá đao trong viện đúng thật có một thanh trường đao.

Nhưng, điều này cũng không nói lên được gì.

Lý Triều cười lạnh: “Cẩn thận có ngày hắn đâm ngươi thành một cái rổ lớn”

Thẩm Truy Phong liếc mắt nhìn Nhạn Tuyết một cái, cười nói: “Đâm bao nhiêu, ta đều có thể chịu được”

Lý Triều không nói tiếp, phất tay mang mọi người rời đi, khi đi ngang Thẩm Truy Phong, hắn nhẹ nhàng nói: “Nuôi một tiểu sát nhân bên cạnh mình….. cảm giác thế nào?”

Sau khi đám người Lý Triều rời đi không lâu, một tên hắc y nhân thiếu kiên nhẫn, vội vàng hỏi: “Cứ bỏ qua cho họ như vậy sao? Bọn chúng cũng quá bừa bãi, căn bản không hề xem trọng đại nhân ngài. Chỉ là hai tên bình dân Hoàng tịch, chẳng lẽ Huyền tịch chúng ta còn sợ không bắt được bọn họ?”

Lý Triều mặt trầm xuống, quát lớn: “Phế vật! Ngươi không nhìn ra tu vi tên sư phụ kia sâu không thấy đáy sao?”

Những người phía nhau hai mặt nhìn nhau: “Bọn ta cái gì cũng không cảm giác được a”

“Chờ thiếu niên kia một mình, chúng ta lại đến tra.”

“Vâng!”

Trong lúc Lý Triều nói chuyện cùng Thẩm Truy Phong, Nhạn Tuyết vẫn luôn không nói một lời, cúi đầu theo thói quen.

Chờ Lý Triều rời đi, hắn mới thở phào một hơi.

Khi Thẩm Truy Phong đi về phía hắn, biểu tình Nhạn Tuyết có chút né tránh.

Thẩm Truy Phong nhấc rổ trứng gà trên biển gỗ lên, đến cạnh Nhạn Tuyết, ôm lấy bờ vai của hắn, vỗ vỗ: “Làm sao vậy tiểu đồ đệ, sao lại cứng đờ như vậy?”

“Ta…..” Nhạn Tuyết do dự

Thẩm Truy Phong lập tức gật dầu: “Ừm, ta hiểu ngươi vì sao lại khẩn trương như vậy.”

“Vì, vì cái gì……” thanh âm Nhạn Tuyết cực nhẹ.

“Bởi vì ngươi….” Thẩm Truy Phong dùng tay chỉ chỉ vào mũi Nhạn Tuyết, “Không muốn nấu cơm đó, cái này ai mà chẳng nhìn ra.”

“Ta không có!” Nhạn Tuyết một phen đoạt lấy rổ, sau đó cuống quít rời đi.

Để lại Thẩm Truy Phong đang sảng khoái cười to ở phía sau.

Ngày đó là trung thu, còn là đêm trăng tròn.

Ánh trăng sáng tỏ phản chiếu trên sông, mặt nước lấp lánh biến thành những mảng bóng mờ.

Nhạn Tuyết duỗi tay tát nước sông, tưới lên bãi cỏ bên cạnh.

“Tại Thủy Nhất Phương, thật sự là Tại Thủy Nhất Phương, ngươi xem sư phụ đặt cái tên này không sai chứ?”

Nhạn Tuyết quay đầu lại, nhìn về phía nhà mình.



Nơi này tuy là ngôi nhà tranh, nhưng bị nước sông ngăn cách, giống như cô đảo, ngoài nhà hoa cỏ xum xê, dưới ánh trăng mát thực sự rất thú vị.

Nhạn Tuyết vẫn luôn nghĩ rằng sư phụ đặt cái tên “Tại Thủy Nhất Phương” này, về mặt nghĩa đen chính là ở một bên của sông.

Hơn nữa lấy chữ hắn viết lúc ba tuổi làm biển hiệu cũng thật là…..

Nhạn Tuyết ngã người ra sau, đầu vừa vặn chạm vào cằm Thẩm Truy Phong.

Hiện tại cả người hắn bị Thẩm Truy Phong ôm ở trong lòng.

Hai người đều ngồi ở trên cỏ, bên cạnh có một đĩa đậu phộng cùng với rượu của Thẩm Truy Phong.

Lúc nhỏ khi hắn không cầm được kiếm, thậm chí không cầm được bút, Thẩm Truy Phong cứ như vậy ôm hắn từ phía sau, nắm tay hắn dạy dỗ .

Những ngày bôn ba sau đó, hắn thường nằm ngủ trên lưng Thẩm Truy Phong.

Thế cho nên…. Sau khi lớn lên vẫn giữ thói quen cũ.

Nhưng mà xem ra cũng không phải chỉ có mình hắn quen với việc đó.

“Từ nhỏ đã có thói quen như vậy rồi, nhất thời không thay đổi được”. Thẩm Truy Phong đưa tay lướt qua Nhạn Tuyết, cầm lấy bầu rượu phía trước, bắt đầu không ngừng uống.

“Sư phụ, trăng hôm nay rất đẹp, người đừng uống nữa.”

Nhạn Tuyết không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng nói một câu.

“Đúng vậy, ánh trăng thật đẹp”

Thẩm Truy Phong nhấp một ngụm, rồi ngẩn đầu nhìn ánh trăng.

Màu mắt hắn vốn dĩ đã nhợt nhạt, khi bị ánh trăng chiếu như vậy, liền có vẻ lãnh đạm hơn nhiều.

Loại biểu tình lạnh nhạt xa cách này, xuất hiện trên người Thẩm Truy Phong cũng không phải là không hợp.

Nhạt Tuyết tuy gọi Thẩm Truy Phong là sư phụ, nhưng kỳ thật thoạt nhìn dáng vẻ Thẩm Truy Phong cũng không lớn hơn hắn là bao nhiêu.

Chỉ là Thẩm Truy Phong tự xưng là trưởng bối, Nhạn Tuyết mới tỏ ra kính trọng y.

Gió, nhẹ nhàng mà thổi.

Trăng, yên tĩnh mà treo.

Thiên địa dường như có thanh, mà lại không tiếng động.

Nhạn Tuyết nghĩ thầm, có lẽ vị trí Tại Thủy Nhất Phương đúng thật là một cô đảo, đem thế giới này chia làm hai nửa, một phần là hắn cùng sư phụ, một phần khác chính là toàn bộ thế giới.

Có lẽ như vậy…. cũng không tệ.

Ngoại trừ…..

Nhạn Tuyết nhớ tới lời đám người Lý Triều nói, rơi vào trầm tư, không nhịn được hỏi: “Sư phụ có tin những lời bọn hắn nói không?”

Thẩm Truy Phong cúi đầu, nhìn Nhạn Tuyết đang nằm trong vòng tay mình.

Đôi mắt nhợt nhạt của Thẩm Truy Phong dường như bị ngăn cách bởi những tầng hơi nước mờ ảo, từ trong ánh mắt kia, Nhạn Tuyết cảm thấy bản thân tựa hồ không hiểu ý Thẩm Truy Phong, nhưng liệu Thẩm Truy Phong có thể hoàn toàn hiểu hắn không?

“Ta đương nhiên không tin bọn hắn nói, ta chỉ tin vào đồ đệ của ta” Thẩm Truy Phong nói.

“Vậy nếu đồ đệ không có nói thật thì sao?” Nhạn Tuyết hỏi.

Thẩm Truy Phong lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, sau đó thở dài một tiếng, vươn ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt tái nhợt của Nhạn Tuyết, nâng hắn lên như một con gà nhỏ: “Đêm đã khuya, còn ngồi đây nữa ngươi sẽ sinh bệnh, đi thôi.”

Cứ như vậy Thẩm Truy Phong kéo Nhạn Tuyết trở về nghỉ ngơi.

Cũng không trả lời câu hỏi trước đó.

Sau nửa đêm.

Một bóng người thanh tú ra khỏi Tại Thủy Nhất Phương, đến rừng cây nhỏ bên sông.

Nhạn Tuyết nhảy lên cây, xếp bằng ngồi xuống.

Không giống như Thẩm Truy Phong thích ngủ trên cây, hắn thích thanh tỉnh ngồi trên cây mà nhìn ra xa hơn.

Phương xa có cái gì….?

Kỳ thật, chính hắn cũng không biết bản thân muốn nhìn cái gì ở phía xa.

Nhạn Tuyết từ phía sau áo choàng lấy ra một thanh kiếm.

Thanh kiếm này rất nhỏ lại dài, thoạt nhìn trông giống một con bạc xà.



Bạc xà chỗ kiếm cách* được buộc bằng một dải lụa đỏ, càng làm thanh kiếm này tăng thêm khí chất diễm lệ lại quỷ quyệt.

*kiếm cách - 剑格 : thanh chắn ngang ngăn cách chuôi kiếm và lưỡi kiếm.

Nhạn Tuyết tháo bao kiếm ra, lấy ra một miếng vải, bắt đầu lau lưỡi kiếm.

Trong đầu hắn không ngừng quanh quẩn bộ dáng khóc lóc của tên mặt sẹo trước khi chết mấy hôm trước.

“Ngươi, đáng, chết” Nhạn Tuyết nhẹ nhàng nói.

Trước khi chết tên mặt sẹo thống khổ dập đầu, NT không có nương tay; tựa như cách tên mặt sẹo cưỡng bức các cô nương vô tội trước kia, cũng có nương tay đâu?

Nếu tên mặt sẹo tự cho mình là người bề trên liền có thể khi dễ những bình dân Hoàng tịch thấp hơn gã, mà Huyền Minh Võ Lâm lại không xử phạt.

Vậy thì, để hắn đại hành chính nghĩa, trừng phạt bọn bất lương này.

Dưới ánh trăng, lụa đỏ trên kiếm bạc bay phấp phới như như một con rắn thè lưỡi.

“Diễm Huyết kiếm….”

Nhạn Tuyết cẩn trọng vuốt ve thân kiếm.

“Ta lén tu tập Diễm Huyết kiếm, còn bắt chước cách gϊếŧ người của Diễm Huyết Tội Nhân, đều vì muốn gạt sư phụ, miễn làm y lo lắng”

Còn nhớ rõ, bản thân khi còn quấn tã đã nghe thấy tiếng chém gϊếŧ bên tai, còn bị sư phụ cõng đi phiêu bạc khắp nơi suốt thời thơ ấu.

Còn có mấy năm trước, Sư phụ đem Diễm Huyết kiếm truyền cho chính mình, cũng nói rằng chính mình có liên quan đến bí mật của thanh kiếm này.

Nguyên chủ của Diễm Huyết kiếm từng là một vị anh hùng ẩn nấp trong bóng tối, thường xuyên chém gϊếŧ những kẻ ác nhân giống tên mặt sẹo, những kẻ dựa vào thân phận của mình làm điều ác khắp nơi mà không phải trả giá.

Vì người này lai vô ảnh, khứ vô hình*, chém gϊếŧ vô số ác nhân, bị nổi lên cái tên “Diễm Huyết Tội Nhân”, bị bao vây diệt trừ.

*lai vô ảnh, khứ vô hình: đến không ai biết, đi không ai hay; đến hay đi đều không để lại dấu vết gì

Cuối cùng, hành sự chính nghĩa không có nghĩa sẽ được kết quả chính nghĩa, anh hùng cũng ngã xuống dưới chân kẻ ác.

Nhạn Tuyết nhớ rõ lúc sư phụ truyền kiếm, từng nói qua một câu như này.

“Đây tuy là cùng một thanh kiếm, nhưng không có nghĩa ngươi cần phải đi theo con đường nhân sinh giống nguyên chủ của nó. Nhạn Tuyết, ngươi…… hiểu chứ?”

“…...Hiểu”

Hai ngày nay Nhạn Tuyết ngủ không ngon, luôn lăn qua lộn lại mà mơ thấy bản thân trải qua cảm giác bình dân Hoàng tịch bị khinh nhục từ nhỏ.

Còn mơ thấy mình đang ở trong một vòng tay ấm áp, người ôm mình đang bị đuổi gϊếŧ, máu nàng chậm rãi chảy xuống, Nhạn Tuyết còn có thể cảm nhận được dòng máu nóng hổi kia.

Nhạn Tuyết mồ hôi lạnh ròng ròng, không tự chủ được mà run rẩy.

Hắn rơi vào thật sâu trong ác mộng, căn bản không có cách thoát ra.

“Dừng, dừng tay….. người xấu……ng…..” quần áo Nhạn Tuyết ướt đẫm mồ hôi lạnh , đột nhiên bật dậy, tỉnh lại từ cơn ác mộng, hô to một tiếng, “Sư phụ!!!”

Trong phút chốc suy sụp này, Nhạn Tuyết bị người ôm lấy từ phía sau, l*иg ngực người nọ rộng rãi ấm áp dường như mang đến cho hắn cảm giác an toàn thật lớn.

Thẩm Truy Phong một bên vỗ nhẹ vào lưng Nhạn Tuyết, một bên an ủi nói: “Đừng sợ, không sao, không sao đâu, sư phụ đây.”

“Không sao hết, sư phụ luôn ở cạnh ngươi”

Sau khi nằm trong lòng ngực Thẩm Truy Phong một lúc, Nhạn Tuyết rốt cuộc bình tĩnh trở lại, cảm xúc ổn định như cũ.

Hơn nữa cũng phát hiện bản thân gặp ác mộng liền mất khống chế hô to, còn đánh thức Thẩm Truy Phong ở phòng cách vách, liên lụy Thẩm Truy Phong hơn nửa đêm mà chạy tới an ủi hắn.

Này cũng…..quá kỳ cục rồi.

Khuôn mặt Nhạn Tuyết đỏ ửng lên.

Hắn cảm thấy hết sức thẹn thùng, nhưng Thẩm Truy Phong vẫn chưa nhận ra mà tiếp tục dùng giọng điệu dỗ dành hài tử: “Không có gì hết, không sao hết, Nhạn Tuyết chớ sợ chớ sợ.”

Cái giọng điệu đó chỉ còn thiếu cái trống bỏi để dỗ trẻ nữa thôi.

Nhạn Tuyết cảm thấy xấu hổ cực kì, hận không thể lập tức tìm được cái khe nào để chui.

Hắn không phải đứa trẻ ba tuổi, hắn đã có thể gϊếŧ người, vậy mà chỉ vì gặp ác mộng mà để sư phụ dỗ.

Nhạn Tuyết chỉ biết ngẩn đầu, giả vờ giận dữ nói: “Sư phụ, sao người lại không chải đầu!”

Thẩm Truy Phong dừng lại động tác, đầu tóc dài rối tung, vẻ mặt ngạc nhiên: “Hơn nửa đêm còn phải chải đầu?!”

------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Truy Phong: Ta khổ quá.