“AAAAAAAA--------”
Tiếng kêu thê lương là di ngôn cuối cùng của tên đầu sẹo để lại cho thế gian.
Cây, tĩnh lặng.
Chim, cũng lặng im.
Hết thảy mọi thứ đến lúc này liền lặng yên không một tiếng động.
Thiên địa vô thanh.
Ngày thứ hai, trấn nhỏ này nghênh đón một đoàn giang hồ cưỡi ngựa, nhìn cách ăn mặc liền biết bọn họ là hiệp khách Võ Lâm Huyền Minh.
“Đều tránh ra!”
Vài tên hắc y nhân dừng ngựa, đẩy đám người vây xem ra.
Tuy rằng bọn họ đều được phía trước cảnh báo nên đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh tượng hãi hùng trước mắt làm cho ngây người.
Một nam nhân trần trụi treo ngược trên cây tùng ở trấn Nam, cả người toàn là máu, hai mắt trợn ngược, tròng mắt phải như thể sắp rơi ra, nhìn biểu tình sợ hãi của hắn thực sự khó có thể tưởng tượng trước khi chết rốt cuộc đã trải qua cái gì.
Một hắc y nhân trong đó nén ghê tởm, đuổi đám người vây xem đi, tiến lên xem xét, vừa đến gần liền bị dọa cho lui vài bước.
“Làm sao vậy?” Tên thủ lĩnh hỏi.
“Hắn…. hạ bộ hắn……”
Hạ bộ của tên mặt sẹo bị cắt.
“Chậc, có vậy mà cũng bị dọa sợ?”
“Không, không phải…. tử trạng này không giống như là người làm, thật ra nhìn như bị vạn quỷ cắn xé.”
“Vạn quỷ ở đâu ra?!” thủ lĩnh gằn giọng chất vấn, “Đây là vết kiếm! Không nhìn ra sao?”
Mấy hắc y nhân vây lại xem kỹ , đều nhất trí kết luận: “Đúng thật là vết thương do kiếm…. chỉ là vết kiếm này có hơi kỳ quái…”
“A…..” một hắc y nhân điều tra phía trước kêu một tiếng kinh hãi ngã ra đất.
“Lại rống cái quỷ gì?” Thủ lĩnh chửi ầm lên.
“Lưng, lưng hắn…..trên lưng có chữ….” người trên mặt đất run rẩy mà chỉ vào.
Thủ lĩnh nhìn theo ánh mắt của hắn, phút chốc như bị sét đánh , da đầu tê dại, lông tóc trên người đều dựng cả lên!
Trên lưng tử thi kia hiển nhiên bị khắc lên một chữ “TỘI” thật lớn.
Chỉ có đúng một chữ, mà những người ở đây dường như sợ mất mật.
Tên thủ lĩnh áo đen toát mồ hôi lạnh, dùng ngón tay tự véo chính mình mới có thể hoàn hồn, hắn cố gắng bình tĩnh kêu: “Thông, thông báo cho Võ Lâm Huyền Minh…Không, không đúng, thông báo trực tiếp lên phía trên! Phải thông báo cấp thần quân địa chủ cùng hoàng triều Thiên môn!.....Nói là, nói là người kia… Người kia đã trở lại!”
“Diễm Huyết Tội Nhân, đã trở lại!!!”
Đã từng làm bốn tịch Thiên, Địa, Huyền, Hoàng loạn đến long trời lở đất, Diễm Huyết Tội Nhân tay cầm vô số huyến án, sau nhiều năm mai danh ẩn tích như vậy----
Tin tức tái xuất giang hồ nhanh chóng thổi quét Thần Châu đại địa.
Nhiều ngày qua, hiệp khách Võ Lâm Huyền Minh vẫn luôn điều tra từng nhà.
Người Huyền tịch xưa nay hành sự thẳng thừng thô bạo, đem trấn nhỏ trên dưới đảo loạn đến gà bay chó sủa.
Đúng thật hiệu quả rất cao, chưa hết một ngày liền tra ra tên mặt sẹo kia------- bối cảnh sinh thời cùng cuộc sông trước khi chết của nam nhân tên Hoàng Tứ.
Hoàng Tứ này vốn là thường dân Hoàng tịch, mấy năm trước không biết làm cách nào lừa được một khoản tiền, lại gặp may tích góp được chút bảo vật, đều mang đi biếu cho một tiểu môn phái trấn thủ địa phương, do đó tự tạo cho mình một thân phận mới, nhận được mệnh lệnh bí ẩn.
Theo lý thuyết nếu muốn nhập tịch Võ Lâm Huyền Minh, thì phải kiểm tra năng lực với phẩm hạnh.
Tuy rằng không cần phải quá mạnh… nhưng, cũng không thể quá kém có phải không.
Chỉ là trên đời này, không phải chuyện gì đều có thể xử lí theo quy tắc và quy định, vẫn có thể tìm vài cách xử lí thích hợp, chỉ cần không xảy ra đại sự, bên trên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mà không may là, Hoàng Tứ chết, trùng hợp lại là đại sự.
Không phải là chuyện của hắn lớn, mà là tử trạng của hắn, sẽ khiến người ta liên tưởng đến ai đó đã khuất bóng thật lâu, nhưng vẫn lưu lại một bóng ma lớn trong thâm tâm mỗi người.
Huyền tịch- Lý Triều lĩnh mệnh điều tra chuyện này, biết được tên đầu sẹo trước khi chết có cùng một tên thiếu niên Hoàng tịch- Nhạn Tuyết xảy ra xung đột, hơn nữa căn cứ theo báo cáo, tên Nhạn Tuyết này hình như có một tửu quỷ sư phụ, hành tung quỷ dị, vì thế liền dẫn người bao vây nơi ở đôi thầy trò này.
------
Tại Thủy Nhất Phương
“Phi, cái quái gì đây, chỉ là một ngôi nhà tranh rách nát bên sông, lại còn đặt tên ‘Tại Thủy Nhất Phương’? Mẹ nó, cười đến chết mất.” Một tên trong tiểu đội điều tra cười ra tiếng.
Chỗ ở của đôi thầy trò này, quả thật đúng là một gian nhà tranh đơn sơ bên bờ sông, bên ngoài còn dựng một biển hiệu lạ lùng, trên tấm biển xiêu xiêu vẹo vẹo, bốn chữ to “Tại Thủy Nhất Phương” từng nét từng nét đều được viết rất nghiêm chỉnh.
Giống như nét chữ của một tiểu hài tử mới học viết, bị người cầm lấy tay, chậm rãi uốn nắn ra.
Chỉ là suy cho cùng, sẽ không ai lấy văn tự luyện viết của tiểu hài tử làm biển hiệu đúng không?
Một người khác đến gần, nhìn dòng chữ trên đó, mang theo một chút khinh thường: “Chữ này nhìn như một tiểu hài tử ba tuổi viết nhỉ? Bình dân Hoàng tịch đa số đều thất học, có thể viết chữ cũng coi như không tồi. Thủ lĩnh, ngươi chắc chắn bọn họ có liên quan với Diễm Huyết Tội Nhân sao?”
“Có liên quan hay không, bắt lại rồi biết!” Lý Triều cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, “Mục tiêu đến gần, tất cả im lặng!”
Nhạn Tuyết đi dọc bờ sông mang theo một rổ trứng tới.
Trước đó vài ngày, dưới núi có một gia chủ nhà nông sinh bệnh, Nhạn Tuyết giúp đỡ họ thuận lợi vượt qua vụ mùa.
Hiện tại có thu hoạch sau mùa thu, mấy nông dân này cách mấy ngày lại nồng nhiệt đưa thức ăn, có khi rau dưa, đôi khi là gia cầm, tỷ như hôm nay là trứng gà.
Lúc đầu Nhạn Tuyết không muốn nhận, kết quả vị sư phụ kia của hắn thở ngắn than dài “Đói quá đi”, Nhạn Tuyết cũng chỉ đành đến nhận để cải thiện bữa ăn cho sư phụ.
Hắn rất muốn biết, nếu hắn trưởng thành rồi, hoặc là trước kia không được sinh ra thì sư phụ làm thế nào sống sót với khả năng tự chăm sóc bản thân như thế?
Nhạn Tuyết bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, nghĩ về thực đơn hôm nay, lúc đến Tại Thủy Nhất Phương đột nhiên dừng bước.
Nụ cười nơi khóe miệng thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, Nhạn Tuyết lại cúi đầu.
Bước đến cửa nhà, Nhạn Tuyết đem rổ trứng trong tay đặt trên biển hiệu.
Sắc mặt hắn rất trắng, chỉ là hiện lại thoạt nhìn lại càng trắng hơn một chút.
Trước ngôi nhà tranh yên tĩnh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng thanh âm lại hết sức rõ ràng của Nhạn tuyết vang lên.
“Chủ nhà đi vắng, tự tiện đột nhập, thật vô lễ”
Giọng nói càng thêm kiên định.
“Phục kích người khác, mang nhiều thuộc hạ, thật vô trí*”
* vô trí: ngu dốt
Hắn nhẹ nhàng tiến về trước một bước.
“Đây là đạo lý sư phụ giảng cho ta khi còn rất nhỏ, chẳng lẽ chư vị từng này tuổi rồi vẫn không hiểu đạo lý sao?”
Lời vừa dứt, một bóng đen từ sau tiểu đội giận dữ bay ra, chĩa thẳng mũi kiếm vào trán Nhạn Tuyết.
Nhạn Tuyết dậm chân xoay người, linh hoạt uyển chuyển, nghiêng người tránh né.
Thân pháp hắn quá nhanh, hắc y nhân không kịp ứng biến, trường kiếm đâm vào tấm biển “Tại Thủy Nhất Phương”, nhất thời không rút ra được.
Lý Triều thấy thế liền bay ra, lông mày hắn như muốn nhăn thành một đoàn: “Ngươi chính là Nhạn Tuyết?”
“Đúng”
“Ngươi quả nhiên biết võ”
Nhạn Tuyết lạnh nhạt giương mắt nhìn hắn: “ Biết võ thì lạ lắm sao?”
“Ngươi biết võ công tại sao vẫn là Hoàng tịch?!” Lý Triều lạnh giọng chất vấn.
Người bình thường gia nhập môn phái, đương nhiên sẽ vì đổi tịch mà luyện võ, hoặc là tham tuyển thần quân doanh, trở thành quân sĩ.
Nếu cả đời chỉ mưu cầu sống một cuộc sống bình thường yên ổn, làm bình dân Hoàng tịch, tất nhiên không cần thiết phải tập võ.
Nhạn Tuyết lại hỏi: “Hoàng tịch không thể tập võ sao? Có quy định này à?”
Lý Triều nhất thời cứng họng, đúng thật không có quy định này, chỉ là thông thường Hoàng tịch nếu có thể bái sư học võ, thì làm sao có thể không chịu đổi tịch như thế được?
Hắn không trả lời được, lại hừ lạnh một tiếng, chất vấn: “Nói, Hoàng Tứ chết có liên quan đến ngươi không?!”
Nhạn Tuyết: “Hoàng Tứ là ai?”
Tên hắc y nhân lúc nãy rốt cuộc cũng rút ra được thanh kiếm bị cắm vào tấm biển gỗ, hắn nhìn về phía Nhạn Tuyết, lớn tiếng nói: “Chính là tên nam nhân có sẹo trên trán, đừng nói ngươi không biết, chúng ta đã điều tra ra, hắn trước khi chết có xảy ra xung đột với ngươi!”
Nhạn Tuyết: “À”
“Cho nên, ngươi không phủ nhận?” Lý Triều tiến lên một bước, đặt tay lên thân kiếm.
Cách chết của Hoàng Tứ và để lại chữ “TỘI” đều là thói quen điển hình khi gϊếŧ người của tội nhân Diễm Huyết.
Thiếu niên trước mắt này…..Nếu thực sự có liên quan đến chuyện này, nói không chừng có thể thông qua hắn tìm ra tung tích Diễm Huyết tội nhân…. Nếu tên ma đầu sát nhân kia thực sự còn sống.
Thiếu niên trước mắt dùng đôi mắt đen nháy nhìn về phía Lý Triều.
“Các ngươi chỉ điều tra hắn bị ai gϊếŧ chết, vì sao không điều tra xem hắn đã từng làm gì?”
Đám người Lý Triều đương nhiên đều biết chuyện Hoàng Tứ đến đâu cũng cưỡng hi*p nữ tử quanh gã, nhưng đây chỉ là án nhỏ, hơn nữa Hoàng Tứ cũng chết, còn có thể làm thế nào?
Quan trọng hơn là hiện tại hắn muốn truy xét.
Vì thế Lý Triều mở miệng nói: “Hoàng Tứ là người của Huyền Minh Võ Lâm, trừng trị như thế nào là chuyện của Huyền Minh, vốn không liên quan đến các ngươi! Việc nào ra việc đó, hiện tại ta muốn điều tra chuyện hắn bị sát hại, nói! Việc này có liên quan đến ngươi không?”
Nhạn Tuyết nghe vậy, ngẩn ra một chút, trầm mặc một hồi, lẩm bẩm trong miệng: “Việc nào ra việc đó……thì ra là vậy…..”
Khi hắn ngẩn đầu lên, trong đôi mắt đen láy kia dường như không thể che giấu sự chán ghét.
Nhạn Tuyết thấp giọng nói với đám người Võ Lâm Huyền Minh vừa ngạo mạn lại kiêu ngạo một cách chán ghét: “Có chứng cứ thì tới bắt ta, nếu không, mời về cho. Mặt trời đã lặn, ta còn phải nấu cơm cho sư phụ.”
“Ngươi nói cái gì?!”
Lý Triều đại khái không ngờ đến việc thiếu niên trước mắt bị nhiều người cầm kiếm bao vây như vậy mà thần sắc không đổi, còn muốn đi nấu cơm?
Nấu cơm???
“Ngươi dám không xem Huyền Minh bọn ta ra gì!”
Hắc y nhân phía sau nghe vậy khó thở, cầm kiếm hướng đến sau lưng Nhạn Tuyết đâm tới, tựa hồ muốn đâm xuyên hắn.
Nhạn Tuyết hít sâu một hơi, đưa tay vào áo choàng…..
Đột nhiên——
“A!!!”
Một tiếng “đinh” leng keng chói tai , trong nháy mắt kiếm của hắc y nhân liền gãy làm đôi.
Hắc y nhân đột nhiên cảm thấy một lực lượng hùng vĩ vô song như hổ gầm đánh úp về phía hắn, hắn kinh hoàng thất thố mà lùi về sau hai bước, liền đυ.ng phải biển gỗ “Tại Thuỷ Nhất Phương”, rổ trứng gà trên biển gỗ cứ thế mà bay thẳng ra ngoài.
Nhạn Tuyết lúc này mới lộ ra một chút biểu cảm kinh ngạc, muốn vươn tay tiếp trứng gà nhưng lại không kịp.
Lúc này một bóng người màu nâu như gió phóng đến, hắn giơ tay tiếp lấy cái giỏ, di chuyển thân ảnh mà hứng từng quả trứng gà bay múa trên bầu trời vào trong giỏ.
Người đến tuỳ ý hất mái tóc dài theo chuyển động, lọt vào mắt Nhạn Tuyết.
“Ai nha” Thẩm Truy Phong cầm lấy cái rổ, cúi đầu đếm đếm, rốt cuộc yên tâm: “Còn tốt, bữa tối của ta chưa bị gì!”
Thẩm Truy Phong vừa xuất hiện, trong mắt tựa như chỉ có mình Nhạn Tuyết, đi đến bên cạnh hắn.
Thẩm Truy Phong duỗi tay chọc vào trán Nhạn Tuyết: “Đồ đệ ngốc, ngơ ra đó làm gì, còn không mau nấu cơm đi, ta đoán hôm nay ngươi sẽ làm cơm chiên trứng, có đúng không?”
“A……” Nhạn Tuyết lúc này mới định thần lại, tiếp nhận rổ trứng, cúi đầu thấy kiếm của tên hắc y nhân ban đầu muốn đánh lén mình kia đã gãy làm đôi.
Lại bị sư phụ cứu rồi…..
Thẩm Truy Phong lại chọc vào đầu vai Nhạn Tuyết: “Làm sao vậy? Không muốn nấu? Nếu ngươi không muốn làm, sư phụ không ngại tự mình làm.”
“Không được không được” Nhạn Tuyết vội vàng lắc đầu, “Phòng bếp vừa mới sửa xong, không thể bị người phá hỏng nữa.”
“Này…. Có đồ đệ nào nói sư phụ như vậy sao”
Hắc y nhân nhặt kiếm gãy của mình lên, giật mình phát hiện vết nứt bị cắt đứt chỉnh tề, lại xem thử đá vụn rơi xuống, kinh ngạc không thôi.
Thanh niên trước mặt này, thực sự đánh gãy kiếm của mình bằng một khối đá vụn? Sao có thể?
Thanh kiếm này của hắn, chính là bảo kiếm chế tạo từ sắt đen đời đời tương truyền trong gia tộc, sao có thể dễ dàng bị đánh gãy như vậy?!
Mắt thấy dáng vẻ hai người không coi ai ra gì, Lý Triều hét lớn một tiếng, giơ kiếm về phía trước: “Các ngươi vậy mà ra tay đả thương người, còn huỷ vũ khí người khác, cả gan làm loạn như thế, thật sự không đem Huyền Minh Võ Lâm để vào mắt sao?!”
Thẩm Truy Phong xoa đầu Nhạn Tuyết, xoay người, mới phát hiện nơi này còn có người khác, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Vị huynh đài này….. ngươi là ai vậy?”