Kiều Chanh đồng tình với câu nói của Tống Hi: "Đúng vậy, vì tình yêu trong lòng chúng ta, chúng ta chỉ có thể cố gắng."
Nói xong chuyện công việc, Tống Hi thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, quà cậu mua về có cho Tạ Chu xem trước chưa? Anh ta nói thế nào?"
"Còn nữa, bây giờ cậu đột ngột ra ngoài làm việc, lỡ trì hoãn việc cùng anh ta về nhà gặp trưởng bối thì sao?"
Trước đây, Kiều Chanh cũng đã rất lo lắng về việc cùng Tạ Chu về nhà cũ để gặp ba mẹ anh, nhưng sau khi trải qua chuyện tối qua, cô đột nhiên không còn quan tâm nhiều như vậy nữa.
Anh nói cô là chị em họ hàng xa của anh, bây giờ có gặp hay không đối với cô không còn quan trọng nữa.
"Tớ chưa nói." Kiều Chanh nhẹ nhàng nói: "Công việc đến bất ngờ quá, tớ vẫn chưa có thời gian nói."
"Nói thật thì cậu có nói hay không cũng không sao, dù sao công việc cũng được chọn lựa kỹ càng, anh t chắc chắn sẽ thông cảm cho cậu." Tống Hi vẫn vô cùng hy vọng Kiều Chanh có thể vui vẻ, cho nên cô ấy cũng không nói gì bất mãn đến Tạ Chu: "Kiều Kiều, cậu phải nhớ rằng, cho dù cậu có quyết định như thế nào đi nữa, tớ vẫn sẽ luôn ủng hộ cậu."
"Hi Hi, cậu thật tốt bụng." Kiều Chanh bị Tống Hi làm cho cảm động, hốc mắt hồng hồng, cô là người rất dễ xúc động, mỗi khi trong lòng có dao động gì đều hiện rõ trên mặt.
Chỉ có người không quan tâm đến cô mới không thể biết được cô vui hay buồn.
"Tớ biết tớ tốt, cho nên làm cho tớ cười nhiều hơn chút đi." Tống Hi cười nói: "Tớ không muốn nhìn thấy cậu khóc đâu."
"Ai khóc? Tớ không khóc." Kiều Chanh lấy khăn giấy lau nước mắt, đôi mắt cong cong: "Một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta nhất định phải nổi tiếng trong giới giải trí."
"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau nổi tiếng." Không nghệ sĩ nào lại không muốn nổi tiếng, Tống Hi nhiệt tình nói: "Chúng ta nhất định có thể làm được, cố lên."
Kiều Chanh: "Cố lên."
Vừa cúp máy, Kiều Chanh đã vào Wechat.
XZ: [Em không ở Bắc Kinh à?]
Kiều Chanh nhìn thấy tin nhắn của Tạ Chu, cô mất bình tĩnh ném điện thoại lên bàn, giả vờ như không nhìn thấy.
Không bao lâu, điện thoại di động vang lên, Phạm Vi từ phòng tắm cầm một chiếc khăn mặt ngâm nước nóng đi ra, vừa đi vừa nói: "Chị, điện thoại của chị đổ chuông kìa."
Kiều Chanh nghe vậy cũng đoán được là ai đang gọi cho cô, nhưng cô lại không muốn trả lời: "Không sao đâu, đừng lo lắng."
Phạm Vi cúi đầu nhìn màn hình: "XZ? Chị, là Tạ tiên sinh gọi điện, chị thật sự không trả lời sao?"
"Không trả lời." Cũng không phải Kiều Chanh thật sự không để ý, chẳng qua trước đây cô vẫn luôn kiềm chế, nhưng mà tối hôm qua anh đã làm cô khó chịu đến mức không nhịn được nữa, cô bĩu môi nói: "Mặc kệ anh ấy."
"Ồ, vâng ạ." Kiều Chanh nói không để ý thì Phạm Vi cũng sẽ không để ý, cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh Kiều Chanh, đặt một chiếc khăn ướt lên vai cô: "Dùng khăn nóng đắp lên như vậy sẽ giảm đau nhanh hơn."
Kiều Chanh tựa cằm vào mu bàn tay, nhẹ nhàng gật đầu: "Được, vậy cứ đắp thế đi."
Nói xong, cô quay lại nhìn chiếc điện thoại di động trên bàn cà phê.
Người ở đầu bên kia không mấy kiên nhẫn, gọi được một lúc thì dừng lại.
Kiều Chanh mím môi nghĩ thầm, anh vẫn luôn như vậy, sự kiên nhẫn của anh đối với cô chỉ được như thế thôi.