Chương 26

Mãi đến khi lên máy bay, tâm trạng của Kiều Chanh vẫn không khá hơn là bao, Phạm Vi đưa Kiều Chanh đến Lam Uyển rồi rời đi, cho nên cô ấy cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô ấy nghĩ Kiều Chanh mệt mỏi nên hỏi: "Chị ơi, chị mệt lắm à? Để em xoa bóp cho chị nhé?"

"Không cần." Kiều Chanh điều chỉnh tư thế ngồi, nhẹ giọng nói: "Mang cho chị một ly nước ấm."

Không lâu sau, tiếp viên hàng không mang nước ấm đến, có lẽ do hơi nước làm bay vào mắt, hốc mắt Kiều Chanh đỏ bừng, từ khóe mắt có gì đó rơi xuống.

Phạm Vi nghi ngờ đưa mắt nhìn sang, nhưng vì cô đang đeo kính râm cho nên không thể nhìn rõ được, thế rồi cô ấy cũng quay đi.

Không lâu sau, tất cả mọi người đều ngủ, chỉ có Kiều Chanh buồn bã đến mức cố gắng thế nào cũng không thể ngủ được, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô không để ý tới thời gian, đến khi cô tỉnh lại thì trời cũng đã sáng tinh mơ rồi, thế mà ngay cả một cuộc điện thoại mà Tạ Chu cũng không gọi.

Cô kéo chăn lên đắp kín người rồi từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt ươn ướt, lần này có thứ gì đó thật sự chảy ra, sau đó thấm vào tóc cô.

Kiều Chanh nói rằng cô bị đau bụng, có vẻ như cô vẫn không thích hợp ăn đồ Nhật lắm.

Tại sao bao nhiêu năm rồi vẫn như vậy?

***

Cô đến thành phố B lúc bốn giờ sáng, sau đó là lịch trình vô cùng dày đặc, chuẩn bị mọi thứ hết thảy cũng đã đến bảy giờ, sau bữa sáng đơn giản, Kiều Chanh bắt đầu lao đầu tập trung vào công việc.

Công việc bận rộn đến tối mới dừng lại, cánh tay của cô đau đến mức không nhấc tay lên được, khuôn mặt cô trong vô cùng mệt mỏi, lông mày thỉnh thoảng nhăn lại.

Không phải chỉ là hình thức như Mã Chiêu nói, sự kiện này được sắp xếp rất chặt chẽ, bao gồm ca hát và chơi trò chơi, chạy và nhảy đều cần đến thể lực.

Kiều Chanh cho rằng thể lực của mình không tệ, nhưng tham gia sự kiện phát sóng trực tiếp như vậy thì có hơi quá sức.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, Mã Chiêu vỗ vai động viên: "Mọi cố gắng đều là vì thành công sau này. Cố lên."

Kiều Chanh hy vọng có thể thành công hơn ai hết, gật đầu nói: "Em nhất định sẽ thành công."

Buổi tối khi trở về khách sạn, cô ngâm mình trong bồn tắm suốt ba tiếng đồng hồ mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Tống Hi gọi video cho cô, nhìn thấy khuôn mặt xám xịt kia, cô ấy hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Tớ đang tham gia chương trình thực tế." Kiều Chanh nằm ở trên sô pha, ngón tay cầm điện thoại hơi run rẩy: "Chạy nhảy suốt cả ngày, mệt chết tớ rồi."

"Tại sao cậu lại nhận lời tham gia tất cả thể loại luôn thế?" Tống Hi nói: "Tớ nghĩ cậu chỉ nên tập trung vào ca hát thì tốt hơn."

"Ừm, ca hát cũng được." Kiều Chanh từ nằm sấp chuyển sang nằm nghiêng, nói: "Nhưng tớ phải buộc phải làm như thế, nếu không công ty sẽ làm khó tớ."

"Đúng vậy." Tống Hi nói: "Mọi người đều cho rằng làm nghệ sĩ rất danh giá. Nhưng thực ra, bọn họ chưa nhìn thấy được sự bất lực của nghệ sĩ, họ chỉ nghĩ là công việc làm nghệ sĩ thì tương đối có thể diện, chỉ vậy thôi."

"Nếu không phải vì tình yêu đối với nghệ thuật to lớn, thì nghĩ xem ai sẽ sẵn lòng tiếp tục làm việc này."