"Không, tôi sẽ đưa cô đi."
Trên đường đến Giang Nguyên, cảnh tượng vừa xảy ra trước đó vẫn còn quẩn quanh trong đầu Kiều Chanh.
Sau khi Tạ Chu nói rằng cô là chị em họ hàng xa của mình, những người cộng tác đã cười đùa nói: "Là chị em họ hàng xa của Tạ tổng sao? Nếu đã là người một nhà rồi thì chúng ta cùng nhau làm quen đi, sau này gặp lại, chúng ta còn có thể ngồi xuống cùng nhau dùng bữa hay gì đó. Đúng không, anh Tạ."
Ánh mắt Kiều Chanh dừng lại trên người Tạ Chu, cô rất mong đợi anh sẽ nói điều gì đó.
Nhưng không, anh chỉ cười nhẹ rồi nói: "Em gái tôi gần đây bị bệnh. Để không lây bệnh cho mọi người, tôi nghĩ chuyện này nên bỏ đi thì vẫn hơn."
Sau đó anh lại nói với Kiều Chanh: "Đồ cũng đã mang đến, em có thể đi được rồi."
Trong phòng riêng tràn ngập tiếng cười, truyền vào tai Kiều Chanh lại giống như những âm thanh lạnh lùng, chân cô khẽ động, chậm rãi xoay người, đầu ngón tay vô lực chạm vào nắm cửa, giọng nói của Tạ Chu vang lên từ phía sau:
"Đợi đã, để anh đưa em ra ngoài."
Sau đó, anh bước tới, đi ngang qua cô, mở cửa bước ra ngoài, thấy cô bước đi chậm rãi, anh dừng bước, quay người lại, sốt ruột gõ gõ hai cái.
Kiều Chanh sải bước đi tới, trong lòng vẫn ôm một chút ảo tưởng, chắc chắn anh cố ý ra ngoài để dỗ dành cô, nếu như vậy thì cô nhất định sẽ không tức giận.
"Anh…"
"Tối nay em không cần phải đợi anh, không biết mấy giờ anh mới có thể về nhà." Tạ Chu ngắt lời Kiều Chanh.
Kiều Chanh mím môi: "Anh chỉ muốn nói với em điều này thôi sao?"
"Nếu không thì còn sao nữa? Em nghĩ còn có chuyện gì khác sao?" Tạ Chu lạnh lùng liếc nhìn đồng hồ: "Được rồi đấy, em nhanh đi đi."
Nói xong, anh quay người đi vào bên trong.
Kiều Chanh thấy anh đang định mở cửa đi vào, cô khó khăn nói: "A Chu, chân em đau quá."
"Phanh." Cửa phòng riêng đóng lại, Tạ Chu không chút luyến tiếc rời đi, về phần chân Kiều Chanh có đau hay không, anh căn bản không để ý chút nào.
Kiều Chanh điều chỉnh lại tư thế ngồi, rũ bỏ những hình ảnh không tốt trong đầu, cong cổ nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, trên đường có những cặp đôi đang cười đùa, đùa giỡn, chạy nhảy, trông thật hạnh phúc.
Khác với cô, đã lâu rồi cô không biết hạnh phúc là gì.
Đúng như Tống Hi đã nói, khi người khác yêu, hạnh phúc sẽ đến với họ, khi cô yêu, cho dù cô có nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc như thế nào đi nữa, cũng không thể tìm thấy.
Kiều Chanh áp trán vào cửa kính, chậm rãi nhìn đi nơi khác, điện thoại di động reo lên nhưng cô không có ý định trả lời, cứ để nó đổ chuông liên tục.
Khi nhìn thấy đã đến Giang Nguyên, điện thoại di động của cô lại một lần nữa vang lên, Kiều Chanh lấy điện thoại từ trong túi ra, là cuộc gọi của Mã Chiêu, cô nhấn nút chấp nhận.
"Tổ tông của tôi ơi, em đang bận việc gì vậy? Sao lâu như vậy mới trả lời điện thoại của anh."
"Có chuyện gì vậy anh?"
"Tạm thời chúng ta phải đến chương trình tạp kỹ kia một chuyến, địa điểm ở thành phố B, em thu xếp đồ đạc trước đi, xong rồi anh sẽ lái xe tới đón em."
"Bây giờ sao?"
"Đúng, bây giờ."
Mã Chiêu thuận miệng hỏi: "Có bất tiện cho em không?"
"Không có, rất tiện." Kiều Chanh nói: "Bây giờ em đang ở Giang Nguyên, anh đến đón em đi."
"Được rồi, anh sẽ đi ngay, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến." Mã Chiêu lại cảnh báo: "Thời gian gấp rút, em nhanh chóng thu dọn hành lý đi."
"Vâng, em biết rồi." Kiều Chanh nhẹ giọng đáp.