Tù nhân?
Cái tên này nghe thật sự không thoải mái, Kiều Chanh nói: "Em không thích cái tên này cho lắm, có thể đổi cái khác được không?"
"Em muốn đổi nó thành gì?"
"Nó có thể gọi là... tình yêu."
Nhân danh tình yêu, hãy bên nhau trọn đời.
Tạ Chu bế cô vào phòng tắm, đặt cô xuống rồi lại nói: "So với tình yêu, anh lại thấy tù nhân nghe có vẻ sẽ hay hơn."
Kiều Chanh biết rõ, anh không thích tình yêu, anh chỉ thích ngục tù.
"Được, anh muốn như thế nào cũng được." Kiều Chanh thỏa hiệp.
Tạ Chu cẩn thận nhìn cô, ôm lấy eo cô, đẩy vào tường, dùng chân ấn nhẹ vào âʍ đa͙σ của cô, như có như không chạm vào: "Em giận à?"
"Không." Cho dù cô có tức giận thì anh cũng không thỏa hiệp, vậy tại sao cô phải tức giận?
"Không có thì tốt." Tạ Chu hôn lên môi Kiều Chanh, sau đó ôm lấy eo cô: "Đi tắm rửa nhanh đi, anh thật sự không có thời gian."
Nói xong, anh buông tay rồi quay người bước ra ngoài.
Kiều Chanh nhìn bóng lưng cao lớn của anh, mím môi nghĩ thầm, anh thực sự có thích cô không?
Đột nhiên, cô nhớ ra rằng anh là người đầu tiên nhắc đến cô khi họ ở bên nhau, vì vậy chắc hẳn là anh cũng thích cô nhỉ?
"Mười phút." Giọng nói lạnh lùng của Tạ Chu đột nhiên vang lên: "Em chỉ có mười phút."
"Được, em xong ngay đây." Kiều Chanh phục hồi tinh thần, vội vàng mở vòi nước tắm rửa, vừa vặn, năm phút đồng hồ là xong, sau đó cô đi xuống lầu.
Tạ Chu thích im lặng ăn cơm, Kiều Chanh thì lại không thích như thế, muốn nói gì đó với anh, cho nên suốt bữa ăn chỉ thấy cô nói chuyện liên tục, anh thì chẳng nói một câu nào.
Ăn cơm xong, Kiều Chanh kiễng chân giúp anh thắt cà vạt, cô cắn môi hỏi: "Anh nghĩ ngày nào là thích hợp để tổ chức hôn lễ?"
Đêm qua cô cũng đã hỏi anh chuyện tương tự, nhưng anh không trả lời, thay vào đó anh lại chặn môi cô, hôn cô rất lâu, chuyện cũ sáng nay lại nhắc đến, cô muốn nghe ý kiến
của anh.
"Em vội kết hôn như thế sao?" Tạ Chu nhìn cô hỏi.
"Không phải chúng ta đã nói đến chuyện kết hôn lâu rồi sao? " Kiều Chanh nhếch môi nói: "Hay là anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ kết hôn với em?"
Cô chỉ thản nhiên nói, nghĩ đến Tạ Chu sẽ phản bác nói không, anh đã nghĩ kỹ rồi, anh vẫn luôn suy nghĩ.
Đáng tiếc, điều đó không xảy ra.
Tạ Chu không nói có cũng không nói không, đợi Kiều Chanh thắt cà vạt xong mới nói: "Gần đây anh bận quá, chuyện này để sau rồi nói nhé."
Kiều Chanh bình thường rất dễ dàng dỗ dành, nhưng đối với chuyện này cô lại rất kiên trì, thấy Tạ Chu chuẩn bị rời đi, cô ngăn cản anh, kiên quyết nói: "Anh thực sự chưa từng nghĩ đến việc sẽ cưới em sao?"
Tạ Chu liếc nhìn đồng hồ, sốt ruột nói: "Chốc nữa anh phải có cuộc họp, chuyện này nói sau."
"Nói khi nào? Tối nay? Tối mai? Tháng sau? Hay tháng sau nữa?" Kiều Chanh hỏi: "Một câu trả lời chính xác rất khó đối với anh hay sao?"