Chương 15

Nằm trên giường, Kiều Chanh nghĩ tới hơn một tháng anh chẳng đoái hoài gì đến cô, bèn hỏi anh: "Hơn một tháng không gặp, anh có nhớ em không?"

Điều ngu ngốc nhất của phụ nữ là hỏi một người đàn ông những câu hỏi là anh ta có muốn hay không, có thích hay không, cô biết mình sẽ không nhận được câu trả lời thỏa đáng nhưng vẫn muốn hỏi.

Tạ Chu không trực tiếp trả lời mà nói: "Còn em thì sao? Có nhớ anh không?"

"Em có. " Kiều Chanh hào phóng thừa nhận: "Em vẫn luôn nghĩ đến anh, còn anh thì sao?"

Tạ Chu nhếch môi lên tạo thành một đường cong, tùy ý dụ dỗ người ta: "Biểu hiện vừa rồi của anh không phải đã đủ để giải thích hết tất cả rồi sao?"

"Là như thế nào? Anh có nghĩ đến à?"

***

Ngày hôm sau, có thứ gì đó chạm vào mắt cá chân của Kiều Chanh làm cô thức dậy, cảm giác lạnh buốt truyền khắp cơ thể.

Cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tạ Chu cúi đầu đặt thứ gì đó lên chân cô, cô cảm thấy có chút ngứa ngáy nên cử động bàn chân.

Khóe môi anh hiện lên một đường cong nhàn nhạt: "Tỉnh dậy rồi à?"

"Ừ, em tỉnh rồi." Kiều Chanh nhìn sơ mi quần tây chỉnh tề của anh, hỏi: "Anh đi à?"

"Ừ, lát nữa anh có cuộc họp." Tạ chu buông tay ra, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân cô một lúc, sau đó ôm lấy eo cô, hôn lên má cô.

Anh vốn là người thích sạch sẽ, không thích hôn vào sáng sớm mà không đánh răng nên chỉ hôn lên má cô.

Hôn xong, anh đứng dậy nói: "Bữa sáng dì đã làm xong rồi, em có thể ăn ngay."

Đã lâu rồi anh không cùng cô ăn sáng, Kiều Chanh nắm lấy tay áo anh, lay nhẹ, nũng nịu nói: "Anh có thể ăn cùng em bữa sáng rồi mới đi có được không? Đã lâu rồi chúng ta chưa ngồi ăn cùng nhau."

Tạ Chu không thích những người phụ nữ nịnh nọt, cho nên cũng không quan tâm với hành vi của Kiều Chanh, anh kéo tay áo ra, nhỏ giọng nói: "Anh không ăn cùng em thì em không ăn được hay sao?"

"..." Kiều Chanh mím môi thu tay về, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng. Đều là lỗi của cô, tại sao trí nhớ của cô không tốt thế nhỉ? Cô biết anh không thích làm bộ nịnh nọt, nhưng vẫn không thể nhịn được mà làm nũng với anh.

"Em biết rồi, em sẽ tự ăn." Cô nói.

Tạ Chu vuốt thẳng chiếc áo sơ mi đen trên người, nhìn thấy cô quay đi, anh cau mày, đè nén sự bất mãn trong l*иg ngực, trầm giọng nói: "Đứng dậy."

Thấy Kiều Chanh không để ý tới mình, anh bèn nói: "Anh ăn sáng cùng em trước, sau đó mới đến công ty."

Tạ Chu dỗ dành cô, chỉ cần nói một câu, tâm trạng của cô ngay lập tức được cải thiện, cô quay lại hỏi: "Thật sao?"

"Là thật." Anh nói.

"Vậy anh ôm em đi." Kiều Chanh duỗi tay cho anh ôm.

Tạ Chu mím môi, nhấc chăn bông trên người cô lên, bế cô đi ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy tiếng va chạm giòn giã ở mắt cá chân cô.

Kiều Chanh nhấc chân, nghi hoặc hỏi: "Sao đột nhiên mua cái này vậy?"

"Không thích à?" Sắc mặt anh tối sầm, ngón tay đang vây quanh eo dường như muốn đâm vào da thịt cô, vẻ mặt của anh như muốn nói rằng nếu cô dám nói không thích, anh sẽ trực tiếp ném cô xuống.

Kiều Chanh mỉm cười: "Không, em rất thích."

Cô lắc chân: "À, mà nó có tên không?"

Ánh nắng làm nổi bật những đường cong sắc sảo trên khuôn mặt của người đàn ông, yết hầu gợi cảm của anh bị nhuộm một tầng ánh sáng, anh không mặn không nhạt nói: "Có."

"Nó gọi là gì?"

"Tù nhân."