"Kiều Kiều, lần này cậu phải nghe lời tớ." Không phải Tống Hi không muốn tốt cho Kiều Chanh, cô ấy chỉ không muốn cô cứ mù quáng, lao vào một mối quan hệ không có kết quả, cô nên nhìn rõ con người của Tạ Chu sớm hơn, điều này đối với Kiều Chanh cũng không phải là chuyện xấu.
Sợ Kiều Chanh tiếp tục suy nghĩ lung tung, cô ấy cầm ly rượu lên, nói: "Được rồi, chúng ta không nghĩ đến tên đàn ông thối tha kia nữa, chúng ta uống đi."
Sau vài ly rượu, Kiều Chanh càng cảm thấy choáng váng, nhưng sự khao khát của cô đối với Tạ Chu không những không giảm mà còn tăng lên, cô thực sự rất nhớ anh.
Tại sao anh không thể vì cô mà thỏa hiệp một lần, dù chỉ một lần?
Cuối cùng, đúng như Kiều Chanh dự đoán, Tạ Chu gọi điện đến, nói không buồn là nói dối, toàn thân như ngâm trong thùng dấm, chua chát quá.
Nhưng cô cố gắng không biểu hiện ra, không cho Tống Hi nhìn thấy, ăn tối xong họ lên xe chạy đông chạy tây về phía nơi ở của mình.
Ba Kiều Chanh đã xuất viện từ tuần trước, trong vài ngày qua, ông thỉnh thoảng gửi tin nhắn Wechat cho Kiều Chanh, hỏi thăm về công việc của cô, hỏi chuyện về cô và Tạ Chu.
Lần nào Kiều Chanh cũng né tránh vấn đề và bỏ qua nó.
Ba Kiều: "Kiều Kiều, con làm xong việc chưa? Làm xong việc thì về nhà đi. A Chu đang đợi con ở nhà."
Ba Kiều: "Con nhóc này, sao con không báo trước cho ba biết A Chu tới để ba chuẩn bị."
"Ba, ba nói cái gì?" Kiều Chanh tỉnh lại, ngồi thẳng dậy: "Anh ấy... đến gặp ba sao?"
"Ừ." Ba Kiều Chanh vui vẻ nói: "Ba và A chu đã cùng nhau ăn tối ở đây, ba nói là con đang có việc, nhân tiện, nếu con làm xong việc rồi thì nhanh tới đây một chuyến, A Chu đã đợi con lâu lắm rồi."
"Được, con sẽ lập tức tới đó." Kiều Chanh nói lại địa chỉ cho tài xế, đến ngã tư tiếp theo, xe rẽ trái.
Trên đường đi, Kiều Chanh đang suy nghĩ, rốt cuộc Tạ Chu muốn làm cái gì? Tại sao anh lại đột nhiên đến chỗ của ba mình?
Cô lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn Wechat cho Tạ Chu, sau khi gõ từng chữ, cô lại xóa, viết rồi xóa. Thôi quên đi, vẫn nên đến đó rồi tính sau.
Xe nhanh chóng đến nơi, Kiều Chanh trả tiền xong vội vàng xuống xe, bước loạng choạng vào thang máy, nhìn số tăng lên, tâm trạng cô lo lắng không thể nào giải thích được.
Mồ hôi dần chảy ra từ lòng bàn tay cô.
Cửa thang máy mở ra, trước mặt cô xuất hiện một người, mắt của cô vừa hay chạm trúng đôi mắt đen láy của người đàn ông, phía sau vang lên tiếng cười.
"A Chu khăng khăng là muốn ra đón con." Chu Quyên nói: "Dì khuyên mấy cũng không khuyên được."
"Em về rồi." Trước khi cửa thang máy đóng lại, Tạ Chu nắm lấy tay Kiều Chanh kéo cô ra khỏi thang máy, sau đó cùng cô đi vào phòng trước mặt Chu Quyên.
Đôi mắt của người đàn ông hơi nhướng lên, trong mắt mang theo nụ cười nồng nàn, giống như tâm trạng đang rất tốt.
Kiều Chanh càng ngày càng không hiểu được anh, cô nhìn anh, ngập ngừng nói: "Sao anh lại đến đây?"
"Công việc của anh bận quá không thể đến gặp chú. Vừa lúc hôm nay anh có thời gian nên muốn tới thăm chú." Tạ Chu nhéo ngón tay cô nói: "Hình như là em không vui lắm, chẳng lẽ em không muốn anh tới đây? Hả?"