Chương 11

"Chỉ cảm ơn bằng lời nói thôi sao?" Giọng nam trong trẻo lan tỏa trong mưa: "Đúng là không có thành ý chút nào."

Kiều Chanh bẻ bẻ ngón tay: "Vậy anh nói xem làm như thế nào mới thấy được thành ý của em?"

Cô không biết anh muốn làm gì, một mặt cô rất mong chờ, nhưng mặt khác cô lại rất căng thẳng.

Anh nâng cằm nhìn đối phương: "Mời anh uống nước đi."

Kiều Chanh còn tưởng rằng anh muốn làm gì đó nên hít một hơi dài nói: "Được."

Đó là lần gặp thứ hai, lần gặp thứ ba thì hai người dường như cũng đã quen nhau hơn rất nhiều, lần đó là lời mời của anh.

Hai người ăn lẩu, tuy cô không ăn được cay nhưng lại phát hiện ra anh thích ăn cay nên cô không hề do dự mà trực tiếp ăn cay cùng anh.

Như dự đoán, đêm đó cô cảm thấy đau bụng nên đến bệnh xá để truyền dịch, cơ thể khó chịu nhưng trong lòng lại vui vẻ.

***

Kiều Chanh đang suy nghĩ thì bị tiếng điện thoại di động đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, Tống Hi chớp chớp mắt nhắc nhở: "Kiều Kiều, điện thoại của cậu reo kìa."

Kiều Chanh phải mất một lúc mới phản ứng lại, lục túi tìm điện thoại di động, nhấn nút trả lời mà không cần nhìn ID người gọi, giọng nói du dương, trầm ấm của một người đàn ông phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.

Anh nói: "Em không có ở nhà à?"

Kiều Chanh: "Không có."

"Địa chỉ." Tạ Chu luôn nói ngắn gọn: "Gửi cho anh."

Đã hơn một tháng Kiều Chanh không được nghe thấy giọng nói của anh, bây giờ nghe được, giống như đang nằm mơ, cô không nhịn được, trong mắt tràn ngập sương mù, cô nói với giọng nức nở: "Anh cuối cùng cũng nhớ đến em rồi."

"Địa chỉ." Tạ Chu hạ giọng, lặp lại lần nữa: "Gửi vào điện thoại di động của anh, anh sẽ đến đón em."

Dựa vào cái gì mà anh có thể tự ý muốn chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, muốn hòa giải thì hòa giải.

Kiều Chanh không còn dễ bị động lòng như trước nữa mà nói: "Bây giờ em đang bận, không có thời gian."

Nói xong, cô nhanh chóng cúp máy.

Trong mắt Tống Hi, Kiều Chanh vẫn luôn mềm yếu yếu đuối, giọng nói cũng nhẹ nhàng, hiếm khi tức giận, cũng chưa bao giờ nói chuyện với người khác bằng giọng điệu như vậy.

Cho nên, cô ấy hơi bất ngờ một chút, hỏi: "Số điện thoại của ai đấy?"

Kiều Chanh cầm ly rượu lên uống thêm một ngụm, sau đó đặt ly xuống: "Là của Tạ Chu."

"..." Tống Hi không khỏi khen ngợi cô: "Được rồi, cừu nhỏ thật lợi hại, đúng vậy, cậu nhất định phải cứng rắn lên."

Kiều Chanh thẳng lưng nói: "Đúng vậy, tớ nhất định phải cứng rắn."

Vừa mới mạnh mồm chưa được một phút, cô đã bỏ cuộc, nói với vẻ mặt buồn bã: "Anh ấy nhất định sẽ rất tức giận khi tớ nói như vậy có phải không? Tớ chưa bao giờ hung dữ như vậy."

"Anh ấy sẽ vĩnh viễn phớt lờ tớ."

Tống Hi trợn mắt nhìn cô: "Không phải vừa nói là cậu hãy cứng rắn lên sao?"

"Tại sao tớ phải cứng rắn? Tớ muốn có bạn trai." Tình yêu của Kiều Chanh dành cho Tạ Chu là điều người thường không thể hiểu được. Cô thực sự, thực sự yêu anh.

Cô nhấc điện thoại lên, đang định gọi cho Tạ Chu thì bị Tống Hi chặn lại: "Nghe tớ nói, phải để anh ta gọi cho cậu trước."

"Nếu anh ấy không gọi thì phải làm sao?" Kiều Chanh hỏi.

"Anh ta sẽ gọi." Tống Hi vẫn còn điều chưa nói ra, nếu anh ta thực sự thích cậu.

"Anh ấy sẽ không gọi đâu." Anh quá kiêu ngạo, chỉ để người khác khuất phục trước mình, anh sẽ không bao giờ cúi đầu trước bất cứ điều gì, trước giờ cô luôn là người thỏa hiệp trước.