Chương 5: Ý niệm quẩn quanh
Thời điểm một thân một mình, hồi ức luôn rất thích quấy nhiễu con người. Dấu vết Ngụy Anh Lạc từng tới chỉ còn lại chút độ ấm lưu trong lòng bàn tay. Phú Sát Dung Âm mất hồn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đẹp đẽ đấy, nhưng cũng thật thê lương. Cúi đầu, mở hai lòng tay ra, không khỏi tự hỏi, thứ thuộc về mình còn có cái gì? Mà bản thân bây giờ còn có thể có cái gì? Tiếp tục trước sau như một kỳ vọng tình yêu xưa nay chưa từng có của Hoàng thượng? Hay là, thân tình của Phú Sát gia? Hay là những thứ tình tỷ muội hư tình giả ý bên trong hậu cung này? Nhẹ nhàng nhắm mắt, ý cười thấp thoáng vẻ bi ai hiện lên bên khóe miệng. Hết thảy những thứ này hiện tại đều không thuộc về mình, cũng không phải thứ mình muốn.
Hoàng hậu của trước kia, một năm trước đã ra đi cùng với Vĩnh Tông rồi, mình bây giờ lại là ai đây? Lại lấy thân phận như thế nào lưu lại nơi Tử cấm thành này? Anh Lạc đã từng là hy vọng của bản thân, là người bản thân muốn bảo vệ nhất trong cuộc đời này; tuy rằng trời xui đất khiến nàng cuối cùng vẫn bước vào hoàng gia, nhưng nàng thông minh lanh lợi, hiểu được làm thế nào đứng vững nơi hậu cung ngươi lường ta gạt này. Bảo vệ? Bản thân bây giờ đã không còn năng lực bảo vệ nàng, nàng cũng không cần bản thân bảo vệ nữa. Vậy thì, Phú Sát Dung Âm, ý nghĩa tồn tại của ngươi ở đâu đây? Bóng người bên cửa sổ hết lần này đến lần khác bị những nghi vấn trong lòng nhiễu loạn tâm trạng, từ lúc nàng tỉnh lại đến nay đã hơn nửa tháng, mỗi lần đều không thoát ra được vướng mắc này, đem chính nàng gắt gao vây hãm.
Ngày kế, Lệ Cảnh Hiên;
Trầm Bích nhìn thấy trong gương xuất hiện thêm một người, khóe miệng nâng lên nụ cười nhàn nhạt.
"Ngươi tới rồi."
"Ừ."
"Đáng tiếc lãnh cung này của ta không có gì chiêu đãi."
Trầm Bích xoay người nhìn nàng.
"Ta tới, là nghĩ nói cho ngươi biết... Nàng tỉnh rồi."
Bàn tay đang vuốt tóc của Trầm Bích dừng lại một chút, cười lên, thâm ý nhìn nàng.
"Phú Sát Dung Âm sao?"
Ngụy Anh Lạc nghe nàng kêu thẳng húy danh người nọ, chân mày hơi nhấc lên. Trầm Bích đem biểu tình trên mặt nàng thu hết vào mắt, hơi cúi đầu.
"Không vui? Nếu không thì sao? Ngươi muốn ta xưng hô người đó như thế nào?"
Đối thoại nghe như gió thoảng mây bay, lại để cho chân mày Ngụy Anh Lạc một lần nữa nhíu chặt.
"Mấy ngày nữa trở lại thăm ngươi."
Xốc màn cửa, Ngụy Anh Lạc tâm sự nặng nề đi về Diên Hy Cung.
Lời của Trầm Bích giống như một lưỡi dao sắc bén đâm tỉnh bản thân, nàng vì sao không thể sớm một chút nghĩ đến tình cảnh của nương nương?
"Trân Châu."
Ngụy Anh Lạc một đường chạy tới Diên Hy Cung, đứng ở trong sân, quen miệng gọi Trân Châu.
"Nương nương, Trân Châu tỷ tỷ hôm nay từ sớm đã cùng Tiểu Toàn Tử đi Trường Xuân Cung."
Tiểu cung nữ quét sân nghe tiếng của chủ tử, buông việc trong tay bước vội tới, được tiểu cung nữ nhắc nhở, Ngụy Anh Lạc mới nhớ ra, bản thân tối hôm qua đã dặn dò bọn họ. Phất phất tay, tỏ ý nàng lui ra, cất bước vào trong điện.
Trường Xuân Cung
Hai người Tiểu Toàn Tử và Trân Châu sớm đã không kịp chờ đợi từ Diên Hy Cung chạy tới Trường Xuân Cung, cái này không thể trách Tiểu Toàn Tử, ai bảo chủ tử nhà mình rảnh rỗi không có việc gì liền cứ mãi ở trước mặt hắn nhắc Hoàng hậu tốt thế nào thế nào đó, làm hắn hiện tại đã sắp xem Tiền Hoàng hậu như chủ tử của mình rồi.
Hai người đi tới Trường Xuân Cung thấy Phú Sát Dung Âm còn chưa dậy, cũng không quấy nhiễu, tự giác ở thiền điện quét dọn.
"Hoàng thượng có thưởng!"
Thanh âm của Lý Ngọc từ cửa truyền tới, hai người đang bận quên hết trời đất vội vàng từ trong thiền điện đi ra quỳ một bên, nghe Lý Ngọc báo ra từng món đồ Hoàng thượng ban thưởng, hai người cúi đầu, lần lượt cười lên.
"Nô tài cả gan, thay nương nương tạ Hoàng thượng long ân."
Lý Ngọc cũng không ngại, dù sao thời điểm mình tới Hoàng thượng đã dặn dò rồi. Vẫy vẫy gọi, thái giám cung nữ đi theo sau lưng lục tục vào trong viện
Hai người từ dưới đất đứng dậy. Tiểu Toàn Tử mở miệng nói:
"Lý công công, những người này tới làm gì?"
"Hừ! Hoàng thượng nói. Trường Xuân Cung thiếu cái gì, liền mệnh nô tài đưa tới cái đó. Hai ngươi cơ trí một chút."
Nói xong xoay người ra ngoài cửa.
"Ah, tuân lệnh."
Tiểu Toàn Tử cười toe toét. Cong người, cung tiễn Lý Ngọc ra khỏi Trường Xuân Cung.
Trong viện đột nhiên thêm nhiều người như vậy, Trân Châu nhìn Tiểu Toàn Tử, bày tỏ bản thân không biết nên làm sao an bài các nàng.
Tiểu Toàn Tử dáng vẻ ra ngô ra khoai đi về phía đám cung nữ kia, Hoàng thượng cũng quá xa xỉ đi, đưa hơn mười người tới, Trường Xuân Cung này chứa đâu cho đủ nhiều người như vậy?
"Khụ, các ngươi trước quét dọn sân viện này cho ta, lát nữa chờ nương nương tới, an bài cụ thể cho các ngươi sau."
Các cung nữ đồng loạt hành lễ, lui xuống.
Trân Châu cười nhìn Tiểu Toàn Tử làm bộ làm tịch, ở trên đầu hắn nhẹ nhàng gõ một cái. Ưu điểm của chủ tử thì không học được, những thứ này hắn ngược lại học rất nhanh.
"Trân Châu."
Hai người vẫn còn đang đùa giỡn, nghe thấy thanh âm của Phú Sát Dung Âm, kích động đi tới.
"Nô tài ra mắt nương nương."
Hai người ngược lại rất ăn ý cùng nhau quỳ xuống trước người Phú Sát Dung Âm.
Phú Sát Dung Âm đẩy cửa bước ra liền thấy cảnh tượng hai người này nháo ồn ào, trong nháy mắt như trở lại trước kia, khóe miệng nhếch lên ý cười cũng không tự phát giác. Hai người nhìn thấy nụ cười của Phú Sát Dung Âm, phảng phất như gió xuân ùa qua.
Tiểu Toàn Tử cuối cùng có chút hiểu được tại sao chủ tử của mình quan tâm người này như vậy.
"Nương nương, nô tài là Tiểu Toàn Tử, sau này chính là người của Trường Xuân Cung, mong nương nương đừng chê nô tài."
Phú Sát Dung Âm chỉ mới nhận biết Tiểu Toàn Tử hôm qua, trong lòng than nhẹ, thật không biết tính tình như vậy là tốt hay xấu. Nghĩ lại thì, bản thân không ghét là được.
"Nương nương, Tiểu Toàn Tử không biết nói chuyện, người đừng để ý tới hắn."
Giọng điệu của Trân Châu khiến cho Phú Sát Dung Âm đột nhiên nhớ tới Minh Ngọc, đã có lúc, Minh Ngọc cũng từng nói như vậy với mình, "Nương nương, Ngụy Anh Lạc này chuyện gì cũng không làm, chỉ biết lười biếng." Phú Sát Dung Âm nghĩ đến đây, có một loại cảm giác như cảnh còn người mất tập kích tới, khiến nàng khẽ nhắm hai mắt. Minh Ngọc, đi nơi nào rồi? Trong lòng tự hỏi. Những thứ tâm tình mặt trái, áy náy cùng tự trách lại chui ra. Có lẽ, từ đầu đến cuối, người ích kỷ, đều là mình!
Hai người vốn đang thấy Phú Sát Dung Âm tâm tình rất tốt, lại không nghĩ rằng chỉ trong chớp mắt, trên mặt người kia lại xuất hiện vẻ thống khổ. Không biết phải làm sao quỳ một bên, không dám nhiều lời. Không rõ qua bao lâu, Phú Sát Dung Âm cuối cùng mở mắt, mở miệng nói
"Trân Châu, ngươi có biết Minh Ngọc đi đâu không?"
Trân Châu nghe Phú Sát Dung Âm đột nhiên hỏi tới Minh Ngọc, trong lòng bi thương chiếm đầy, không biết nên trả lời như thế nào. Thấy Trân Châu vùi đầu sâu hơn, Phú Sát Dung Âm căng thẳng trong lòng, không dám suy đoán tiếp.
"Nương nương, Minh Ngọc nàng...
"Minh Ngọc nàng xuất cung rồi!"
Trân Châu nghe được thanh âm từ cửa truyền tới, cứ như thấy được cọng rơm cứu mạng quay đầu nhìn lại. Phú Sát Dung Âm cũng ngước mắt nhìn lên, là Ngụy Anh Lạc. Hoài nghi nhìn nàng, Ngụy Anh Lạc bị nàng nhìn như vậy, có chút chột dạ, nhưng mà vì thân thể của nương nương, bản thân hiện tại vẫn không thể nói chân tướng cho nàng biết.
"Nương nương, Minh Ngọc năm ngoái đã xuất cung, Anh Lạc thật vất vả mới cầu được Hoàng thượng đồng ý."
Ngụy Anh Lạc đến gần nàng, tận lực để cho ngữ khí của mình nghe có vẻ đáng tin hơn một ít.
Phú Sát Dung Âm nhìn vẻ mặt tươi cười kia, muốn từ trong đó tìm ra chút dấu vết, nhưng mà không có. Buông xuống điểm hoài nghi trong lòng, lại đột nhiên nhớ ra người này không nên xuất hiện ở đây.
"Ai cho phép ngươi tới chỗ bổn cung?"
Ngụy Anh Lạc trong lòng ủy khuất, sao nương nương hiện tại lại không muốn gặp bản thân như vậy? Ban nãy ở cửa mình đều đã nhìn thấy, thời điểm nàng cùng Tiểu Toàn Tử nói chuyện còn cười cơ mà, nghĩ tới đây, lặng lẽ trợn mắt nhìn Tiểu Toàn Tử quỳ ở bên cạnh một cái, Tiểu Toàn Tử cảm nhận được từ đỉnh đầu truyền tới khí lạnh, không rõ nguyên do ngoẹo đầu nhìn về phía chủ tử nhà hắn, trong lòng cũng bực bội, mình đắc tội người này lúc nào? Ngụy Anh Lạc thấy hắn còn dám tỏ vẻ ủy khuất, lại ném qua tiếp một cái mắt đao, ý tứ là, chờ một hồi thu thập ngươi. Tiểu Toàn Tử vội vàng cúi đầu xuống, không nhịn ở trong lòng thầm nói: Lòng chủ tử, như kim đáy biển a
Ngụy Anh Lạc thấy Tiểu Toàn Tử nhận mệnh cúi đầu, trong lòng mới thoải mái hơn chút. Đang suy tư làm sao trả lời Phú Sát Dung Âm, giương mắt nhìn, liền thấy trong viện nhiều thêm vài cung nữ, nảy ra ý hay mở miệng nói:
"Nương nương, những cung nữ này mới tới cái gì cũng không biết, Anh Lạc tới dạy các nàng."
Xem nhẹ ý tứ đuổi người trong lời nói của Phú Sát Dung Âm, mở miệng cười.
"Bổn cung biết an bài, không nhọc...
Phú Sát Dung Âm vốn dĩ muốn nói không nhọc Lệnh Phi nhiều chuyện. Kết quả lời còn chưa dứt, đã bị người này cắt đứt.
"Nương nương, những chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho Anh Lạc đi, người ngồi xuống thưởng thức trà, ăn chút điểm tâm là được."
Ngụy Anh Lạc không dám nhìn vào mắt nàng, nói xong, rất sợ người sau lưng lần nữa hạ lệnh trục khách, vội xông ra sân, đi gọi cung nữ mới tới.
Phú Sát Dung Âm thấy Ngụy Anh Lạc như vậy, trong lòng buồn cười, trên mặt lại như cũ không đổi sắc.
Tiểu Toàn Tử từ dưới đất bò dậy, chưa từng nhìn thấy chủ tử nhà mình có dáng vẻ như vậy bao giờ, bực bội ban nãy thoắt cái quét sạch, giờ phút này trong lòng lại cười không dứt. Người đứng xa xa tựa như nghe được thanh âm trong lòng hắn, xoay người, trừng mắt nhìn một cái. Tiểu Toàn Tử một lần nữa cảm nhận được hàn ý trên người chủ tử.
Phú Sát Dung Âm nhìn động tác nhỏ của Ngụy Anh Lạc, khóe miệng lặng lẽ phủ lên ý cười, để Trân Châu đỡ tay, đi tới băng đá trong viện ngồi xuống.
Ngụy Anh Lạc không dám quay đầu, nhưng nàng biết người sau lưng đang nhìn mình, rất sợ nàng đột nhiên mở miệng, lại muốn đuổi mình ra ngoài. Ngụy Anh Lạc chỉ đành đem sự chú ý đặt trên người những cung nữ này, chọn sáu nha đầu nhìn cơ trí ở lại nội viện, bốn người còn lại bị nàng phái trở về. May mắn Phú Sát Dung Âm không mở miệng đuổi nàng rời khỏi nữa, hơn nữa cũng thu hồi tầm mắt, khi thì cùng Trân Châu nói mấy câu, khi thì bị Tiểu Toàn Tử đùa giỡn che miệng cười nhạt. Ngụy Anh Lạc tuy rằng đang làm việc, nhưng thi thoảng vẫn vụиɠ ŧяộʍ nhìn đối phương, nhìn người nọ từ từ khôi phục, trong lòng cuối cùng được an ủi, chỉ là lời của Trầm Bích hôm nay vẫn cứ ở trong đầu vẫy không tan. Ngày còn rất dài, Ngụy Anh Lạc an ủi mình như vậy.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴