Mọi người còn đang chép miệng thưởng thức thâm ý trong đó, chỉ một mình Trần Tể liếc mắt nhìn qua, dáng vẻ rất đồng cảm.
Chỉ dựa vào thứ thiên phú không hợp thói thường của đối phương, lại vừa cầm đi bảy mươi tám chữ Chân Ngôn của gã rồi, chưa biết chừng qua vài năm nữa, đối phương còn có thể liên tiếp vượt qua hai cửa ải lớn là cân và cốt, trực tiếp truy cầu cảnh giới nhục thai viên mãn cũng nên.
"Tùy tiện giữ lại hai người, thanh danh tốt một chút là được."
Hiện giờ tâm tư của Thẩm Nghi đều đặt cả vào võ đạo.
Mà trên thực tế, hắn cũng không cảm thấy hứng thú lắm với những việc vặt vãnh thường ngày, hoặc là lợi dụng chức quyền trong tay kiếm chút dầu mỡ mang về do đám sai dịch kia phụ trách.
Nếu đổi hai người tay chân sạch sẽ một chút, cũng coi là bớt tạo nghiệt.
Nghe xong những lời này, Tống Trường Phong lập tức ngây cả người, gã thực sự không hiểu rõ đối phương nói hai từ "thanh danh" này có phải là nói mát hay không?
Bởi bàn về thanh danh, chỉ cần đến tay Thẩm đại nhân ngươi, người ta vẫn còn thanh danh chắc?
Rất nhanh, gã đã xoay người hô lớn hai cái tên: "Ngưu Đại, Ngưu Nhị, từ hôm nay trở đi, các ngươi được điều chuyển công tác, qua tiếp nhận việc của hai người kia."
Người được gọi tên chính là hai tên khỏe mạnh nhất trong đám sai dịch, cũng là hai người có biểu cảm bất mãn nhất trên mặt.
Hai huynh đệ bọn họ rất lớn gan, vẫn làm mặt lạnh khoang tay đứng thẳng tại chỗ, định bụng mặc kệ họ Thẩm kia, dù đối phương có nói cái gì, bọn họ cũng không cho hắn sắc mặt tốt lành. Nhưng… có vẻ như Thẩm Nghi cũng không có ý giáo dục gì bọn họ, chỉ quay đầu lại nhìn về phía Tống Trường Phong, hỏi: "Không còn chuyện gì khác chứ?"
Thi thể của sai dịch còn nằm trong sân, nhưng thi thể của yêu ma lại không thấy tăm hơi, chuyện này có chút kỳ quái.
"Chuyện hôm qua, đa tạ." Tống Trường Phong thở dài một tiếng nói, cũng không biết gã đang nói chuyện chém yêu trong phòng trực, hay nói chuyện Thẩm Nghi kiếm cớ, dứt khoát rời khỏi nhà gã.
Dứt lời, trong mắt gã có thêm mấy phần phức tạp: "Lưu điển lại [1] bảo ta chuyển lời cho ngươi, hắn nói làm việc phải tiết chế một chút, hai ngày gần đây ngươi có chút quá đáng rồi."
[1] : quan lại đời nhà Thanh thuộc ti, đạo, phủ, sở (sảnh), châu, huyện đều được gọi chung là điển lại.
Đổi lại là trước kia, tin tức của Thẩm Nghi tuyệt đối sẽ linh thông hơn lão nhân đã bị mất quyền lực này, nhưng hôm nay, phía trên lại thông qua gã chuyển lời tới hắn.
Đại khái là hai ngày nay, có khá nhiều chuyện xảy ra, đầu tiên là cái đầu của con cẩu yêu, sau đó là thi thể của đám vượn yêu, rốt cuộc tiếng gió cũng truyền đi rồi.
"..." Thẩm Nghi hơi nhíu mày, nhưng không đáp lời.
"Dù yêu ma rất tàn bạo, nhưng xét cho cùng, bọn chúng cũng chỉ gây ra ít chuyện ở bên ngoài huyện thành, coi như không nhìn thấy là được... không phải trước kia ngươi am hiểu cái này nhất ư?" Tống Trường Phong thoáng lộ vẻ cô đơn, hiển nhiên chuyện yêu ma nghênh ngang xông vào huyện nha hỏi tội hôm qua đã tạo thành trùng kích rất lớn cho gã.
"Được rồi, ngươi làm việc đi, ta về nhà nghỉ ngơi chút."
Thẩm Nghi nhìn Tống Trường Phong dẫn theo một đám sai dịch rời khỏi sân, mới chậm rãi đứng lên rời khỏi cửa phòng.
Trấn Ma ti sắp tuần tra tới, tinh thần các lão gia nha môn cũng bắt đầu căng thẳng lên.
Chỉ có một chuyện hắn thực sự không rõ, dù lần này lừa gạt được Trấn Ma ti, thì về sau, đám người bọn họ định tính toán như thế nào?
Chẳng lẽ tạm thời gỡ bỏ cái mũ ô sa trên đỉnh đầu, còn nghiêm trọng hơn mất mạng?
Rõ ràng chúng nó chính là yêu ma! Ở thời điểm ăn thịt người, chúng nó sẽ không quan tâm xem ngươi là dân chúng bình thường hay là huyện thái gia nha môn!
"Thẩm đại nhân." Trần Tể ôm quyền, thấp giọng nói: "Hôm qua... Ngài không sao chứ?"
Gã vốn định hỏi rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời đến khóe miệng lại thu trở về.
"Coi như cũng tạm." Thẩm Nghi xoa xoa huyệt Thái Dương nói.
Dường như Trần Tể đã nhìn ra được suy nghĩ của hắn: "Mấy ngày gần đây, cả mấy vị trong nha môn lẫn những thân hào trong huyện đều tìm mọi cách đi đến Thanh châu dùng bạc mời võ sư tiếng tăm lừng lẫy đến đây. Tuy công việc chỉ là hộ viện trông nhà, nhưng vẫn có chút tác dụng chấn nhϊếp đám yêu quái ngoài thành."
"Võ sư giang hồ sao?" Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn lại.
"Danh môn chính phái, đều là nhân vật có truyền thừa." Trần Tể lộ vẻ ngưỡng mộ, lại nói tiếp: "Ví dụ như vị được Lâm gia mời tới kia, xưng là Khai Bi Thủ Lưu Kỳ sư phụ, chỉ tính riêng đám yêu ma chết dưới đôi thiết chưởng của hắn đã vượt qua hai con số rồi."
"Nhóm võ sư này, từ nhỏ đều ngâm trong dược mà lớn lên, những thứ bọn họ ăn chính là trân nhục bảo dược (thịt quý thuốc hay), đáng tin hơn đám sai dịch nửa đường mới xuất gia như chúng ta nhiều. Những thân hào kia chưa từng trông cậy vào chúng ta, càng không muốn đặt niềm tin vào chúng ta tới bảo hộ tính mạng già trẻ lớn bé trong nhà bọn họ."