Trương Đại Hổ đang lúc tráng niên, thân hình cao lớn, ngày thường đánh mấy người bán hàng rong như chim ưng vồ gà con có vẻ đơn giản vô cùng, nhưng giờ phút này, hai tay gã đang nắm đao, trên chóp mũi chảy mồ hôi hột, dù trường đao chém về phía đối phương lại không thể ép xuống dù chỉ một tấc.
Ngay sau đó, Trần Tể bên kia vung đao lên. Ánh bạc lóe sáng, tiếng kim loại ngân vang, bảy thanh cương đao đồng loạt đứt gãy.
Mấy tên sai dịch nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, ai nấy đều nắm chặt cổ tay, từ trên chuôi đao truyền đến lực đạo vô cùng to lớn, đã vượt xa những gì bọn họ có thể tưởng tượng được.
"A... A... Bảo vệ Thẩm đại nhân..."
Trương Đại Hổ biết, đối phương là kẻ khó chơi, nhưng không ngờ lại khó chơi đến mức này. Vào khoảnh khắc ấy, ngay cả tiếng nói của gã cũng trở nên bén nhọn hơn rất nhiều, vừa tru tréo vừa vội vàng lui về phía sau.
Trần Tể không tiếp tục đuổi theo, lại chậm rãi đi đến trước mặt người cuối cùng, vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt. Thẩm Nghi đang khoanh tay đứng, thoáng nhíu mày nhìn lại, nhẹ giọng nói: “Hãy buông đao xuống trước đi."
"Dám làm dám chịu, chớ cầu xin tha thứ." Trần Tể lắc đầu, bàn tay cầm đao càng siết chặt thêm vài phần.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Chung quy lại, chó vẫn không đổi được thói ăn phân.
Khóe môi gã khẽ nhếch lên một tia dữ tợn, tiếng nói âm trầm như ác quỷ đòi mạng: "Thẩm đại nhân, kiếp sau nhớ chú ý một chút."
Tiếng nói vừa dứt, ánh bạc lại hiện.
Trường đao lạnh lẽo giơ lên cao, thế đại lực trầm, hung hăng chém xuống.
Đám người chung quanh thấy vậy, đều kinh hồn táng đảm, thiếu chút nữa đã thở không ra hơi.
"Tiểu tử này tính cách vẫn vậy." Thẩm Nghi khẽ nhướng mày, rốt cuộc bàn tay cũng đặt lên bội đao, nhưng không rút đao, chỉ đơn thuần nắm vào vỏ đao, sau đó nhẹ nhàng đập tới.
Vỏ đao màu đen nhánh cực kỳ tinh diệu vòng qua luồng ngân quang kia, rồi trước khi nó chém xuống, đã nhẹ nhàng rơi xuống trên vai Trần Tể.
Ngay sau đó, đồng tử trong mắt Trần Tể chấn động mạnh, đầu óc trở nên trống rỗng, dường như vừa gặp phải một tình huống cực kỳ quỷ dị mà bản thân hoàn toàn không thể hiểu được. Cả thân thể gã bỗng dưng trầm xuống, đầu gối gấp khúc, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt ——
Trường đao rời tay, Trần Tể trực tiếp quỳ một gối xuống đất, hô hấp hỗn loạn, hai cánh tay gắt gao chống trên mặt đất, gân xanh nổi đầy trên cổ, dù đã dùng hết toàn lực cũng khó mà động đậy được mảy may.
Và nguyên nhân dẫn đến hết thảy những chuyện này, lại chỉ là một cái vỏ đao đơn giản đang đặt trên vai gã.
Trần Tể gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi giày quan trước mặt, lại dùng khóe mắt liếc nhìn lên trên, trong tầm mắt của gã, Thẩm Nghi vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh kia, lập tức mở miệng, cất giọng bình thản, không chút gợn sóng: "Ta nói rồi, cứ buông đao xuống đã."
"Con mẹ nó, ta... Gϊếŧ... ngươi..." Toàn thân Trần Tể căng cứng, lập tức phát ra một tiếng rít gào như dã thú.
Thẩm Nghi không chút lưu tình, dứt khoát đập một đao vào mặt gã, chỉ nghe "Ba" một tiếng giòn vang, đã đánh cho đối phương ngẩn người.
"Nhặt thanh đao lên, đứng thẳng người. Ngươi đã đánh thua, buông lời đe dọa thì có tác dụng cái rắm gì? Nhà ngươi có lão già nào tới ra mặt thay ngươi không?"
Trần Tể nhìn bội đao bị đá tới đây, trong đầu đã triệt để rơi vào ngơ ngác rồi.
Dù đối mặt với gã, đối phương vẫn giữ nguyên đao trong vỏ, thậm chí còn xoay người quay sang chỗ khác, điều này đã đủ để nói lên rằng, ở trong mắt Thẩm Nghi, gã hoàn toàn không có một chút uy hϊếp nào.
Trần Tể vẫn luôn cho rằng, mình mới là người ẩn giấu sâu nhất trong toàn bộ nha môn. Bởi sau lần nói chuyện riêng với giáo úy của Trấn Ma ti, bất kể là tầm mắt hay thực lực, gã đều sớm vượt xa đám đồng liêu còn lại rồi.
Sở dĩ gã vẫn phải chịu đựng sự khinh bỉ, vẫn phải làm thuộc hạ dưới tay Thẩm Nghi, chỉ vì thời gian để bản thân trưởng thành vẫn còn quá ngắn mà thôi.
Chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa là được...
Nhưng sự thật vừa giáng cho gã một đòn đả kích cực mạnh.
Nếu vừa rồi gã không nhìn lầm, thì rõ ràng trong động tác nhìn như tùy ý của Thẩm Nghi kia có ẩn chứa một chút mùi vị của Phục Yêu Đao Pháp, thậm chí mùi vị kia còn mang đến cảm giác viên mãn, lô hỏa thuần thanh (trải qua quá trình dày công tôi luyện), tựa như đã sớm dung nhập vào bản năng rồi.
Nói cách khác, đối phương xuất đao nhanh hơn gã, lực đạo đánh ra lớn hơn gã, thậm chí còn quen thuộc với môn võ học này hơn gã! Mới có thể dễ dàng phá giải được thế công của gã như thế.
"Nhưng... từ lúc giáo úy của Trấn Ma ti truyền thụ môn võ học ấy đến nay, mới chỉ có ba năm, làm sao ngươi có thể tu hành đến viên mãn?" Trần Tể nhặt bội đao lên, không khỏi thì thào tự nói.
Thẩm Nghi đi đến trước mặt một đám sai dịch đang xụi lơ dưới đất, nói: "Người đâu?"
Trương Đại Hổ hé miệng, nửa ngày cũng không nói rõ được một câu hoàn chỉnh: "Người người người người..."
Trương Đại Hổ kinh ngạc đến nói không nên lời. Gã biết, lão đại nhà mình vô cùng am hiểu đối với uống rượu đoán số [1] ngủ nữ nhân, nhưng từ lúc nào, lão đại còn chơi cả đao nữa?
[1] : Trò chơi đoán số khá thịnh hành trong các bữa tiệc rượu của người Trung Quốc, khi uống rượu, hai người đồng thời giấu tay ra sau lưng, để người phía đối diện đoán xem mình đang giơ bao nhiêu ngón, ai đoán đúng số lượng ngón tay tương ứng được coi là thắng cuộc, người thua cuộc phải uống rượu.