Chương 13: Súc Sinh Cũng Chỉ Là Súc Sinh Thôi!

Từ thời điểm tiếp xúc với đối phương vào sáng sớm hôm nay đến tận lúc này, dường như Thẩm Nghi đã thay đổi hoàn toàn, đã biến thành một người khác, khiến cho nhất cử nhất động của đối phương đều nằm ngoài dự tính của gã.

Chẳng lẽ đối phương phát hiện ra lương tâm, chuẩn bị hối cải hoàn toàn, một lần nữa làm người rồi?

"Buộc con lừa lại, cũng xử lý đống thi thể yêu ma kia đi." Trở lại huyện nha, Thẩm Nghi đứng ở cửa phòng trực, trên mặt có chút mệt mỏi nói.

Liên tục hai ngày tay nhuộm máu tươi, tuy đều là yêu huyết, nhưng hắn vẫn có chút không quen.

Cũng may tiền thân của hắn vốn là một tên quan sai lưu manh, ngày thường cũng không có công vụ gì, nếu Thẩm Nghi có thể đến phòng trực ngồi một lúc, kiểu gì cũng được người khác khen một tiếng cần cù.

Hắn thoáng hoạt động thân thể một chút, lúc này mới cất bước đi vào bên trong.

"Thẩm lão đại, hôm nay dậy sớm vậy?"

"..."

Thẩm Nghi thoáng nhìn mặt trời chói chang trên đầu, sau đó chậm rãi chuyển ánh mắt, quay lại trên người mấy vị đồng nghiệp trước mặt.

Người vừa trợn mắt nói dối kia tên là Trương Đại Hổ, chính là kẻ được tiền thân coi trọng nhất, có việc gì bẩn thỉu mệt nhọc [1], gã đều giao cho đối phương đi làm, xem như tâm phúc. Cộng thêm mấy người phía sau nữa, nhóm người này chính là toàn bộ thành viên nòng cốt dưới trướng Thẩm Nghi.

"Ừm." Thẩm Nghi gật gật đầu, cũng không để ý đến bọn họ, tiếp tục đi vào trong phòng.

Từ những chuyện mà tiền thân của hắn từng làm đã có thể nhìn ra, đám chó săn này cũng không phải hạng người tốt lành gì, ngoại trừ ức hϊếp người lương thiện, bọn họ cũng chỉ biết ăn nhậu chơi bời mà thôi.

Bàn về thân thủ, bảo bọn họ dựa vào quan đao đi bắt nạt dân chúng bình thường còn được, chứ bảo bọn họ đi chống lại yêu ma, chẳng khác này đi biếu không lương thực cho đám quái vật kia.

Thẩm Nghi cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm cùng bọn họ. Hắn vừa đi lướt qua mấy người này, không ngờ Trương Đại Hổ lại hấp tấp bước theo, bày ra dáng vẻ tranh công: "Thẩm lão đại, chuyện ngài dặn dò ta đã làm xong rồi."

"Là chuyện gì?" Thẩm Nghi thoáng giật mình hỏi lại.



"Chính là dùng muội muội của tiểu tử kia tới thay thế cho nha đầu Lưu gia kia đó." Trương Đại Hổ nói xong, còn bày ra dáng vẻ đáng thương: "Ngài không biết đâu, tình huống trong huyện chúng ta như thế này, nhà nào mà không giấu kỹ khuê nữ? Để kiếm đủ số lượng như ngài mong muốn, mấy ngày nay, thiếu chút nữa các huynh đệ chúng ra đã chạy đến gãy cả chân rồi."

Nói xong, gã lại cười hì hì nói: "Mấy huynh đệ chúng ta sắp xếp một chút, đã đưa tiểu tử kia đến thôn Lục Lý miếu rồi. Ngài yên tâm, không đến mười ngày nửa tháng, hắn không về được đâu."

Lời nói vừa buông ra, trong lòng Thẩm Nghi đã thoáng trầm xuống, đột nhiên hắn nhớ đến cái gì, còn chưa kịp phản ứng lại thì đúng vào lúc này, một bóng người thon gầy đã xuất hiện ngay trước cửa phòng trực.

Trần Tể gỡ chiếc nón rộng vành xuống, ánh mắt tĩnh mịch, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.

Ngay sau đó, trong mắt gã ánh lên vẻ tự giễu, phối đao bên hông đột ngột rời khỏi vỏ! Có cái rắm mà thay đổi triệt để, có cái rắm mà một lần nữa làm người.

Súc sinh cũng chỉ là súc sinh thôi!

"Cmn, sao hắn lại trở về? Bảo vệ Thẩm đại nhân!" Trương Đại Hổ kinh hô một tiếng, sau đó, cả sáu tên sai dịch còn lại đều rút bội đao ra, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới, chắn trước mặt Thẩm Nghi.

"Họ Trần, ngươi thật to gan! Dám rút đao với lão đại ngay trong nha môn, muốn sống, mau buông bội đao xuống, đã nghe rõ chưa?"

"Xùy." Trần Tể nhìn đám người trước mặt, rõ ràng là lấy một địch tám, nhưng trong mắt lại ngập tràn khinh bỉ. Sau khi gã khắc khổ tu luyện võ học của Trấn Ma ti, đám gà đất chó sành này vốn không phải đối thủ của gã, một hiệp cũng không cản được.

Trong phút chốc, đột nhiên Trần Tể tiến lên ba bước.

Dù Trương Đại Hổ rất kiêng kị thanh danh kỳ tài võ học của đối phương, nhưng ỷ vào người đông thế mạnh, trên mặt cũng lóe lên vài phần tàn nhẫn: "Đã sớm ngứa mắt với thứ con hoang nhà ngươi rồi, thấy chúng ta cho ngươi một chút mặt mũi thì muốn leo lên đầu ngồi hả? Ngươi muốn chết."

Lại nói, tuy đám nha dịch này chẳng có chút công phu đứng đắn nào trong người, nhưng bảy thanh cương đao sáng loáng đồng loạt chém ra, thoạt nhìn cũng có chút khϊếp sợ. Vậy mà Trần Tể vẫn một mực nhìn không chớp mắt vào bọn chúng, thanh quan đao trên tay chỉ tùy ý vung lên, đã dễ dàng ngăn cản được thế công của mấy người này rồi.

-----------------

[1] : nguyên văn脏活累活 – tạng hoạt luy hoạt, trong khi “luy hoạt” chỉ những công việc mệt nhọc thì “tạng hoạt” lại chỉ những công việc bẩn thỉu cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nghĩa đen là những công việc có điều kiện sinh hoạt kém như làm vệ sinh, dọn dẹp…, còn nghĩa bóng lại là gϊếŧ người diệt khẩu, hoặc những chuyện mờ ám không thể đưa ra ngoài ánh sáng.